0 chữ
Chương 36
Chương 36
Ngu Từ là người nói một là một, nói hai là hai.
Nàng lập tức ra lệnh cho tiên đồng dẫn họ đến một dịch trạm có sân vườn, xung quanh trồng đầy hoa thơm cỏ lạ.
Đi dọc theo con đường lớn tới nơi đã thấy dịch trạm được dọn dẹp sạch sẽ nhưng lại không còn bóng người.
Mộ Hề Vãn nhìn tiên đồng, hỏi: "Dịch trạm này ngoài ta và tướng quân ra, còn có ai khác không?"
Tiên đồng dẫn đường nghe vậy, khom người cung kính đáp: "Điện hạ đã dặn, dịch trạm này tuy nhỏ nhưng gạo, dầu, mì đều đủ cả. Thiếu cung chủ nếu cần tiên đồng hầu hạ, tiên tỳ đi theo, hay rượu tiên cam lộ..."
Mộ Hề Vãn tò mò chớp chớp mắt.
Tiên đồng ngừng lại một lát, nghiêm túc lặp lại lời của Ngu Từ: "Vậy thì phải trả thêm tiền!"
"Hơn nữa, sắp xếp như vậy cũng không ảnh hưởng đến chuyện viên phòng của hai vị..." Tiên đồng vẫn không ngừng lặp lại lời Ngu Từ.
Mộ Hề Vãn ban đầu sắc mặt vẫn bình thường, nhưng nghe đến vế sau thì mặt đỏ bừng, vội vàng tiến lên một bước bịt miệng tiểu tiên đồng.
"Không, không, không, ta nghĩ Điện hạ nhà ngươi có lẽ đã hiểu lầm điều gì rồi."
Nàng có chút luống cuống.
Tiên đồng nghiêng đầu mặt đầy nghi hoặc nhìn Thiếu cung chủ vung tay múa chân.
Hiểu lầm ư? Lẽ nào hai vị không phải phu thê sao?
Cả thiên hạ đều biết hai người là một cặp mà!
Phía sau Mộ Hề Vãn truyền đến một tiếng cười khẽ.
Nàng không cần quay đầu cũng biết là ai đang cười, bặm môi hờn dỗi: "Không được cười!"
Tiểu tiên đồng cảm thấy mình không hề hiểu lầm gì cả.
"Đó là chuyện trước kia! Ta và tướng quân bây giờ không còn..." Nàng hít nhẹ một hơi, không biết giải thích thế nào, đành tìm trong tay áo một viên kẹo đường lạ mắt, nhét vào tay tiên đồng, nhỏ giọng dụ dỗ: "Thôi được rồi, tóm lại là! Thay ta đa tạ Điện hạ nhà ngươi!"
Sau khi tiễn tiên đồng đi, Mộ Hề Vãn quay đầu lại, chỉ thấy Sở Phù Quân lặng lẽ dựa vào cửa, không nói gì mà chỉ nhìn nàng, khóe môi ẩn giấu một nụ cười.
Mộ Hề Vãn thầm ôm mặt: "Thật sự chỉ có một gian phòng thôi sao..."
Không còn cách nào khác, dù đã làm phu thê trăm năm với chàng nhưng nàng cũng không có kinh nghiệm chung phòng như những cặp đôi khác.
Bởi vì nàng và chàng chỉ hữu danh vô thực, chưa từng có chuyện chăn gối như những cặp phu thê thật sự.
Lúc mới gả đến Bạch Châu, nàng từng vô cùng lo lắng về Sở Phù Quân, nàng sợ vị tướng quân quyết đoán này sẽ làm gì mình, nên lúc nào cũng giấu không ít ám khí trong người để phòng thân.
Nhưng thật bất ngờ, Sở Phù Quân không hề chạm vào nàng.
Chàng chỉ sắp xếp cho nàng một cung điện riêng, điều đến những tiên tỳ đáng tin cậy.
Phần lớn thời gian chàng đến tẩm cung của nàng cũng chỉ để xem nàng sống thế nào, có quen với cuộc sống ở Bạch Châu hay không.
Có chỗ nào không quen, chàng đều kịp thời sắp xếp ổn thỏa cho nàng.
Chàng đối với nàng, không hề có chút tư tình nam nữ nào cả.
Giống một người mẹ lo lắng cho con hơn, Mộ Hề Vãn thầm đánh giá.
Cũng không đúng, dù sao Sở Phù Quân tính tình không được tốt cho lắm, trên người cũng chẳng có khí chất của một người mẹ hiền.
Mộ Hề Vãn vắt óc tìm từ, cuối cùng cũng nghĩ ra một từ miêu tả chính xác.
À.
Trưởng huynh như phụ. (anh cả như cha)
Nhưng lời này nàng tuyệt đối không dám nói ra.
Nàng lập tức ra lệnh cho tiên đồng dẫn họ đến một dịch trạm có sân vườn, xung quanh trồng đầy hoa thơm cỏ lạ.
Đi dọc theo con đường lớn tới nơi đã thấy dịch trạm được dọn dẹp sạch sẽ nhưng lại không còn bóng người.
Mộ Hề Vãn nhìn tiên đồng, hỏi: "Dịch trạm này ngoài ta và tướng quân ra, còn có ai khác không?"
Tiên đồng dẫn đường nghe vậy, khom người cung kính đáp: "Điện hạ đã dặn, dịch trạm này tuy nhỏ nhưng gạo, dầu, mì đều đủ cả. Thiếu cung chủ nếu cần tiên đồng hầu hạ, tiên tỳ đi theo, hay rượu tiên cam lộ..."
Mộ Hề Vãn tò mò chớp chớp mắt.
Tiên đồng ngừng lại một lát, nghiêm túc lặp lại lời của Ngu Từ: "Vậy thì phải trả thêm tiền!"
"Hơn nữa, sắp xếp như vậy cũng không ảnh hưởng đến chuyện viên phòng của hai vị..." Tiên đồng vẫn không ngừng lặp lại lời Ngu Từ.
"Không, không, không, ta nghĩ Điện hạ nhà ngươi có lẽ đã hiểu lầm điều gì rồi."
Nàng có chút luống cuống.
Tiên đồng nghiêng đầu mặt đầy nghi hoặc nhìn Thiếu cung chủ vung tay múa chân.
Hiểu lầm ư? Lẽ nào hai vị không phải phu thê sao?
Cả thiên hạ đều biết hai người là một cặp mà!
Phía sau Mộ Hề Vãn truyền đến một tiếng cười khẽ.
Nàng không cần quay đầu cũng biết là ai đang cười, bặm môi hờn dỗi: "Không được cười!"
Tiểu tiên đồng cảm thấy mình không hề hiểu lầm gì cả.
"Đó là chuyện trước kia! Ta và tướng quân bây giờ không còn..." Nàng hít nhẹ một hơi, không biết giải thích thế nào, đành tìm trong tay áo một viên kẹo đường lạ mắt, nhét vào tay tiên đồng, nhỏ giọng dụ dỗ: "Thôi được rồi, tóm lại là! Thay ta đa tạ Điện hạ nhà ngươi!"
Mộ Hề Vãn thầm ôm mặt: "Thật sự chỉ có một gian phòng thôi sao..."
Không còn cách nào khác, dù đã làm phu thê trăm năm với chàng nhưng nàng cũng không có kinh nghiệm chung phòng như những cặp đôi khác.
Bởi vì nàng và chàng chỉ hữu danh vô thực, chưa từng có chuyện chăn gối như những cặp phu thê thật sự.
Lúc mới gả đến Bạch Châu, nàng từng vô cùng lo lắng về Sở Phù Quân, nàng sợ vị tướng quân quyết đoán này sẽ làm gì mình, nên lúc nào cũng giấu không ít ám khí trong người để phòng thân.
Nhưng thật bất ngờ, Sở Phù Quân không hề chạm vào nàng.
Chàng chỉ sắp xếp cho nàng một cung điện riêng, điều đến những tiên tỳ đáng tin cậy.
Có chỗ nào không quen, chàng đều kịp thời sắp xếp ổn thỏa cho nàng.
Chàng đối với nàng, không hề có chút tư tình nam nữ nào cả.
Giống một người mẹ lo lắng cho con hơn, Mộ Hề Vãn thầm đánh giá.
Cũng không đúng, dù sao Sở Phù Quân tính tình không được tốt cho lắm, trên người cũng chẳng có khí chất của một người mẹ hiền.
Mộ Hề Vãn vắt óc tìm từ, cuối cùng cũng nghĩ ra một từ miêu tả chính xác.
À.
Trưởng huynh như phụ. (anh cả như cha)
Nhưng lời này nàng tuyệt đối không dám nói ra.
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
