TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 41

Mộ Hề Vãn cũng giận dỗi không thèm để ý đến nó nữa, ánh mắt liếc sang một bên, cố tỏ ra hành động vừa rồi của mình không hề trẻ con.

Dù sao thì, cãi nhau với một cái cây cũng quá kỳ cục!

“Bị người ta tưới có một lần mà đã đòi chết, đúng là đồ ăn vạ.” Ngu Từ không nhịn được bật cười, vẻ mặt nghiêm túc ban nãy cũng vơi đi mấy phần.

“Thôi được rồi, người tìm ta có việc quan trọng sao?”

Mộ Hề Vãn cuối cùng cũng nhớ lại mục đích chuyến đi này, cắn môi nói: “Ta muốn đến Bán Đăng Thành, đốt kho lương trong doanh trại của Ngu Ung.”

Ngu Từ nghe vậy thì nhíu mày, giọng điệu bất giác cao hơn một chút.

“Ta nói trước, ta không hề nghi ngờ thực lực của người.”

Thiếu cung chủ Thiên Châu.

Ngu Từ chưa từng xem nàng là tiểu thư khuê các cần người bảo bọc. Hơn nữa, Ngu Từ hoàn toàn không nghi ngờ rằng, chỉ cần vị Thiếu cung chủ này muốn, đừng nói là đốt doanh trại, ngay cả san bằng Bán Đăng Thành, nàng cũng làm được.

Qua mấy lần giao đấu, Ngu Từ đã dành ba phần ngưỡng mộ, ba phần kính trọng cho cô nương vừa cổ quái vừa táo bạo này.

Vì vậy, nàng cũng sẵn lòng giúp đỡ khi đối phương gặp khó khăn.

“Nhưng người có biết mình đang nói gì không, một mình xông vào doanh trại địch? Bán Đăng Thành toàn là tinh binh tướng mạnh của Phương Ngoại Cung, toàn là người của Viên Hoán Hiên! Người đã bàn chuyện này với Bạch Đế chưa?” Ngu Từ rất nghiêm túc.

“Chưa.” Mộ Hề Vãn lắc đầu, khẽ thở dài.

“Sở Phù Quân không thích ta nhắc đến "sư huynh" Viên Hoán Hiên trước mặt chàng. Trước đây ở Bạch Châu cũng vậy, chàng không muốn ta có bất kỳ quan hệ nào tới Viên Hoán Hiên. Huống chi bây giờ ta lại muốn chạy đến doanh trại của hắn, dù biết ta đi đốt kho lương của địch, chàng chắc chắn cũng sẽ tức giận.”

Dù sao thì hành động này của nàng cũng là tự ý, tiền trảm hậu tấu.

Nàng không muốn chọc giận chàng, cũng không muốn thấy dáng vẻ giận dữ của chàng.

Ngu Từ trầm ngâm: “Cũng phải, hắn đã đợi người mười hai năm ở núi Linh Đài. Thậm chí còn nghĩ đến việc tự tử vì tình, kết quả là người vừa trở về đã không màng an nguy bản thân như vậy, ai mà không nổi giận.”

Mộ Hề Vãn chuyển mắt, ánh mắt xuyên qua ngọn cây bay về phía xa, từ đây nhìn xuống vừa vặn có thể thấy doanh trại quân đội bên bờ sông của Thỉnh Hoa Quan.

“Ngu Từ.” Không hiểu sao, nàng bỗng nhiên khẽ cất lời. “Người nghĩ chàng ấy thật sự tự tử vì tình sao?”

Ngu Từ ngẩn ra: “Không phải sao?”

“Ta nghĩ... không phải đâu.” Giọng Mộ Hề Vãn bình thản cứ như đang nói một chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình.

“Tính cách của chàng ấy sẽ không làm chuyện đó, việc tìm đến cái chết chắc chắn là còn có nguyên nhân khác. Chỉ là chàng chưa từng nhắc đến nên ta cũng không tiện hỏi.

Ta gả cho chàng trăm năm, sao lại không hiểu chàng là người thế nào chứ.

Vương quyền phú quý đối với chàng mà nói luôn là mây khói thoáng qua, chàng nặng lòng với chúng sinh, gánh vác trách nhiệm trấn áp mọi cuộc sát phạt, dẹp yên những bất công trong thiên hạ. Chuyện tình cảm nam nữ chưa bao giờ là thứ quan trọng nhất trong lòng chàng.

Trước khi thành hôn với ta, người có từng nghe chàng dính dáng đến chuyện nam nữ chưa?”

Chuyện đó thì quả thực chưa từng.

Ngu Từ lặng lẽ suy nghĩ.

0

0

6 ngày trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.