0 chữ
Chương 2
Chương 2
"Đồ nhi, đừng khuyên nữa."
Im lặng một lúc lâu, bên cạnh Mộ Hề Vãn truyền đến một tiếng thở dài đầy thương cảm.
Người vừa lên tiếng là một vị tiên nhân mặc áo vải đơn sơ, chân đi giày cỏ, tay cầm quạt lá. Đó chính là sư phụ hiện tại của nàng sau khi chết - Trường Doanh.
Lúc này, Trường Doanh đang đứng trên mỏm đá dựng đứng bên cạnh nàng khẽ nói: "Tạo hóa đã định như vậy, cứ để hắn đi đi."
Tuy vẻ ngoài của người có chút lười nhác, nhưng vẫn không giấu được dung mạo phong lưu tuấn tú. Lời nói tuy vô tình, nhưng lại toát lên vẻ thấu hiểu sinh tử do sống quá lâu mà có, khiến mọi việc gần như trở nên hiển nhiên.
Lửa cháy hừng hực, sáng rực cả nửa vòm trời đêm.
Mộ Hề Vãn hình như vẫn chưa từ bỏ, vẫn không ngừng hét lên: "Đừng nhảy! Hãy nghĩ đến giang sơn mười vạn dặm Bạch Châu của chàng đi!"
“Đừng nhắc nữa.” Trường Doanh lập tức nhăn mặt thở dài: “Có biết bao nhiêu người hận hắn đến thấu xương, chỉ mong hắn bị kẹt lại ở nơi này vĩnh viễn.”
Mộ Hề Vãn hỏi: “Sao lại như vậy?”
“Dáng vẻ phong thần như tiên ấy, e rằng khắp thiên hạ cũng chẳng tìm được người thứ hai.” Trường Doanh thở dài giải thích: “Thần tiên kính nể hắn, nhưng cũng e sợ hắn. Sở Phù Quân bây giờ ở núi Linh Đài, chẳng khác nào cho những kẻ hận hắn một cơ hội.”
Mộ Hề Vãn im lặng một lát, lại hỏi: “Vậy hắn còn điều gì vương vấn không?”
Trường Doanh chân thành đáp: “Nghe nói... hắn có một người trong lòng.”
Lời vừa dứt, đám quỷ hồn xung quanh lập tức sáng rực hai mắt, hứng thú bàn tán xôn xao.
“Chưa từng nghe qua chuyện này nha! Vị Bạch Đế thanh tú đường hoàng, phi phàm thoát tục như thế, cũng có người trong lòng ư?"
“Nhưng Bạch Đế xưa nay chưa từng dính dáng đến bất kỳ chuyện tình cảm nào, ngoại trừ...”
Ngoại trừ nàng.
Mộ Hề Vãn biết.
Trên người Sở Phù Quân, chỉ có một nơi duy nhất từng vướng bụi trần, chính là mối nhân duyên đó của chàng.
Hơn một trăm năm trước, Bạch Châu Đế Vi Viên và Thiên Châu Phương Ngoại Cung từng định ra một mối tiên duyên. Mộ Hề Vãn thân là Thiếu cung chủ Phương Ngoại Cung đã gả cho chàng, kết thành đôi phu thê tiên tộc trên danh nghĩa.
Nhưng nàng chán ghét mối hôn sự này.
Ban đầu, nàng còn cảm thấy chuyện ấy quá đỗi hoang đường.
Về sau, nàng thấy không đáng để nhớ tới nữa.
Trong những năm tháng đó, những lời nên nói, không nên nói giữa nàng và chàng đều đã nói cạn rồi. Những việc nên làm, không nên làm, cũng đã vượt quá giới hạn.
Cho đến khi cả hai đều mất kiểm soát, không còn giữ được chừng mực nữa...
Thôi kệ đi.
Dù sao thì tất cả cũng đã kết thúc rồi.
Mối nhân duyên kéo dài trăm năm đó đã chấm dứt từ mười hai năm trước.
Nàng chết rồi thì duyên phận với chàng cũng xem như đứt đoạn.
Mộ Hề Vãn tự nhủ.
Chăng qua nàng thực sự chưa từng nghĩ tới, thì ra chàng đã có người thương từ bao giờ.
Dù là ai đi chăng nữa, cũng không thể là nàng.
Chàng đối xử với nàng luôn khách sáo như khách, chưa từng có tình cảm nam nữ thực sự.
“... Vậy người trong lòng chàng là ai?” Mộ Hề Vãn hỏi.
Trầm ngâm một lát, Trường Doanh thở dài: “Không biết.”
Mộ Hề Vãn nhíu mày: “Không biết?”
Trường Doanh đảo mắt đi chỗ khác, không nói gì.
Mộ Hề Vãn đành bất chấp hết tất cả, cách một ngọn lửa la to về phía Sở Phù Quân, giọng càng ngày càng lớn: “Vậy hãy nghĩ đến người trong lòng của chàng đi!”
“Chết rồi!” Trường Doanh ôm trán, mô mấp máy, nói thêm một câu: “Người trong lòng hắn đã hương tiêu ngọc vẫn (mất) từ mười hai năm trước rồi!”
... Hả?
Sao lại như vậy được?
Im lặng một lúc lâu, bên cạnh Mộ Hề Vãn truyền đến một tiếng thở dài đầy thương cảm.
Người vừa lên tiếng là một vị tiên nhân mặc áo vải đơn sơ, chân đi giày cỏ, tay cầm quạt lá. Đó chính là sư phụ hiện tại của nàng sau khi chết - Trường Doanh.
Lúc này, Trường Doanh đang đứng trên mỏm đá dựng đứng bên cạnh nàng khẽ nói: "Tạo hóa đã định như vậy, cứ để hắn đi đi."
Tuy vẻ ngoài của người có chút lười nhác, nhưng vẫn không giấu được dung mạo phong lưu tuấn tú. Lời nói tuy vô tình, nhưng lại toát lên vẻ thấu hiểu sinh tử do sống quá lâu mà có, khiến mọi việc gần như trở nên hiển nhiên.
Lửa cháy hừng hực, sáng rực cả nửa vòm trời đêm.
Mộ Hề Vãn hình như vẫn chưa từ bỏ, vẫn không ngừng hét lên: "Đừng nhảy! Hãy nghĩ đến giang sơn mười vạn dặm Bạch Châu của chàng đi!"
Mộ Hề Vãn hỏi: “Sao lại như vậy?”
“Dáng vẻ phong thần như tiên ấy, e rằng khắp thiên hạ cũng chẳng tìm được người thứ hai.” Trường Doanh thở dài giải thích: “Thần tiên kính nể hắn, nhưng cũng e sợ hắn. Sở Phù Quân bây giờ ở núi Linh Đài, chẳng khác nào cho những kẻ hận hắn một cơ hội.”
Mộ Hề Vãn im lặng một lát, lại hỏi: “Vậy hắn còn điều gì vương vấn không?”
Trường Doanh chân thành đáp: “Nghe nói... hắn có một người trong lòng.”
Lời vừa dứt, đám quỷ hồn xung quanh lập tức sáng rực hai mắt, hứng thú bàn tán xôn xao.
“Chưa từng nghe qua chuyện này nha! Vị Bạch Đế thanh tú đường hoàng, phi phàm thoát tục như thế, cũng có người trong lòng ư?"
Ngoại trừ nàng.
Mộ Hề Vãn biết.
Trên người Sở Phù Quân, chỉ có một nơi duy nhất từng vướng bụi trần, chính là mối nhân duyên đó của chàng.
Hơn một trăm năm trước, Bạch Châu Đế Vi Viên và Thiên Châu Phương Ngoại Cung từng định ra một mối tiên duyên. Mộ Hề Vãn thân là Thiếu cung chủ Phương Ngoại Cung đã gả cho chàng, kết thành đôi phu thê tiên tộc trên danh nghĩa.
Nhưng nàng chán ghét mối hôn sự này.
Ban đầu, nàng còn cảm thấy chuyện ấy quá đỗi hoang đường.
Về sau, nàng thấy không đáng để nhớ tới nữa.
Trong những năm tháng đó, những lời nên nói, không nên nói giữa nàng và chàng đều đã nói cạn rồi. Những việc nên làm, không nên làm, cũng đã vượt quá giới hạn.
Cho đến khi cả hai đều mất kiểm soát, không còn giữ được chừng mực nữa...
Dù sao thì tất cả cũng đã kết thúc rồi.
Mối nhân duyên kéo dài trăm năm đó đã chấm dứt từ mười hai năm trước.
Nàng chết rồi thì duyên phận với chàng cũng xem như đứt đoạn.
Mộ Hề Vãn tự nhủ.
Chăng qua nàng thực sự chưa từng nghĩ tới, thì ra chàng đã có người thương từ bao giờ.
Dù là ai đi chăng nữa, cũng không thể là nàng.
Chàng đối xử với nàng luôn khách sáo như khách, chưa từng có tình cảm nam nữ thực sự.
“... Vậy người trong lòng chàng là ai?” Mộ Hề Vãn hỏi.
Trầm ngâm một lát, Trường Doanh thở dài: “Không biết.”
Mộ Hề Vãn nhíu mày: “Không biết?”
Trường Doanh đảo mắt đi chỗ khác, không nói gì.
Mộ Hề Vãn đành bất chấp hết tất cả, cách một ngọn lửa la to về phía Sở Phù Quân, giọng càng ngày càng lớn: “Vậy hãy nghĩ đến người trong lòng của chàng đi!”
“Chết rồi!” Trường Doanh ôm trán, mô mấp máy, nói thêm một câu: “Người trong lòng hắn đã hương tiêu ngọc vẫn (mất) từ mười hai năm trước rồi!”
... Hả?
Sao lại như vậy được?
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
