TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Năm Thiên Quy thứ 222, núi Linh Đài bốc cháy.

Ngọn núi này giáp với cõi U Minh, quanh năm lửa cháy không dứt, dù mưa rơi cũng không thể dập tắt.

Mộ Hề Vãn đứng bên vách núi đang bốc cháy của núi Linh Đài, trơ mắt nhìn người kia một mình đi tìm cái chết bên bờ đối diện. Nàng chưa từng nghĩ, dù đã chết mười hai năm rồi mà vẫn có ngày còn phải lo lắng cho sự an nguy của vị tiền phu* này.

(*Tiền phu: Người chồng trước. Chồng cũ.)

Huống hồ, người mang danh nghĩa tiền phu ấy cũng chưa từng có tình cảm phu thê với nàng.

Đêm tối ảm đạm, cảnh vật tiêu điều.

"Này, các người nói xem, hắn thật sự định nhảy xuống vực à? Hắn ta rốt cuộc có lai lịch gì thế?”

Có đến hai ba mươi quỷ hồn bất chấp lệnh giới nghiêm của U Minh, tụ tập tại nơi này, thò đầu ra chỉ để bàn tàn, hóng chuyện.

"Hắn mà ngươi cũng không biết à? Hắn là chủ nhân Bạch Châu - Sở Phù Quân đó! Nếu chúng ta còn sống, có đốt hương khấn Phật cũng chưa chắc gặp được một lần đâu!”

Bên kia vực, người đó vẫn lặng lẽ đứng, dáng người cao ráo, vững chãi.

Lửa lớn cuồn cuộn bốc cao, ánh lửa rực rỡ khiến người ta không thể nhìn rõ dung mạo thần thái của chàng.

Thật ra, đôi khi Mộ Hề Vãn cũng muốn tự hỏi.

Sở Phù Quân rốt cuộc là một người như thế nào?

Lần đầu tiên nàng nghe đến danh xưng của chàng là khi còn đang theo chân sư phụ học đạo.

Thiên hạ thời nay chia làm mười châu, phía tây có Bạch Châu.

Vào những năm đầu thời Thiên Quy, sau khi mười châu kết thúc trận đại chiến Trấn Ách, tinh tượng chuyển động, các giáo phái không có thủ lĩnh, rơi vào rối ren. Vì tranh giành quyền lợi mà tàn sát lẫn nhau, chiến tranh nổi ra khắp nơi.

Đúng lúc ấy, từ trong binh đao khói lửa của Bạch Châu có một vị công tử rạng rỡ như ánh mặt trời bước ra.

Chàng cầm thương cưỡi rồng, ngạo nghễ nhìn xuống nhân gian, chỉ trong vòng trăm năm đã dẹp loạn khắp tám phương, thu phục ba châu, hợp nhất sáu cõi, khiến các môn phái tiên gia buộc phải cúi đầu quy phục.

Dù hiện tại vương quyền quy tụ, người tu đạo cầu tiên nhiều như lá rụng mùa thu, cũng không thể che mờ vẻ hào quang rực rỡ của chàng.

Tên của chàng như một lưỡi dao lạnh lẽo kề bên cổ mọi người, sắc bén vô cùng.

Mọi người đều nói, thiên hạ này không còn ai bạc bẽo và tàn nhẫn hơn chàng nữa.

"Ta không tin.” Một quỷ hồn nghe xong, mặt lộ vẻ khinh bỉ, cười nhạt nói: “Nếu hắn thật sự có bản lĩnh uy hϊếp mười châu, thì sao lại xuất hiện ở nơi nghèo nàn hẻo lánh như núi Linh Đài này chứ? Lại còn tìm đến cái chết? Chẳng lẽ hắn điên rồi sao?”

"Hừ, đồ thiển cận.” Một quỷ hồn khác thở dài: “Hắn tới đây... Đương nhiên là vì...”

"Đừng nhảy!” Mộ Hề Vãn hai tay chụm bên miệng, tiếng hét trong trẻo vang vọng cắt ngang lời bàn tán của đám hồn ma.

Tất cả quỷ hồn đều ngẩn người.

Chỉ tiếc gió quá lớn, lửa quá dữ, mà giọng nàng thì lại quá nhỏ. Người đứng bên kia bờ chẳng thể nào nghe được lời khuyên ấy.

3

0

1 tuần trước

18 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.