0 chữ
Chương 3
Chương 30
Nàng tách một múi quýt, đưa cho chàng.
Sở Phù Quân cúi mắt nhìn nàng, ánh mắt se lạnh. Im lặng một lúc, chàng khẽ thở dài, nhưng thay vì cầm lấy múi quýt, chàng hơi cúi người xuống. Chàng kề sát nàng, dùng môi ngậm lấy múi quýt đang nằm trên đầu ngón tay nàng một cách dịu dàng.
Chàng nhíu mày.
Rất chua.
Cái vị chua chỉ có nửa phần ngọt, nhưng vừa đủ để làm dịu đi sự khó chịu ban nãy.
Sở Phù Quân khẽ nói: “Ta nhớ, nàng không thích ăn đồ quá chua.”
Đây là chuyện chàng nhớ rất rõ.
Sau khi Mộ Hề Vãn đến Bạch Châu, nàng không hề bị gò bó, mỗi độ thu về lại chạy ra đồng hái một giỏ trái cây đầy, cũng vì thế mà người thường xuyên thấm đẫm sương thu.
Các tiên quan ở Đế Vi Viên thấy vậy đã ngấm ngầm oán trách nàng không ra thể thống gì. Đường đường là Thiếu cung chủ sao có thể không biết phép tắc như vậy.
Sau khi biết chuyện, Sở Phù Quân không nói gì trước mặt mọi người.
Chỉ là khi chàng đã bắt gặp Mộ Hề Vãn lại lén chạy ra ngoài thì cũng hái quả cùng nàng.
Giờ đây ở Bạch Châu không một ai dám bình phẩm về hành động “không ra thể thống gì” của Thiếu cung chủ nữa.
Mộ Hề Vãn không thích chua, vì sợ ê răng nên ăn quýt chỉ chọn những quả chín mọng nước màu cam đỏ.
Còn những quả xanh thì đều đẩy hết cho chàng.
Không biết từ lúc nào, Sở Phù Quân nhận ra mỗi khi ra ngoài, nàng đều mang theo một quả quýt xanh chưa chín, chỉ để dành chứ không ăn.
Chàng để ý chuyện này, nhưng chưa từng hỏi.
“Trước kia không thích chua.” Mộ Hề Vãn quay mặt đi, suy nghĩ một lát rồi đáp bừa: “Sau này thì thích rồi.”
Nàng thở ra một hơi, thoát khỏi vòng tay chàng rồi lùi lại một bước, tạo khoảng cách an toàn giữa hai người, mắt tránh nhìn vào mắt chàng.
Mộ Hề Vãn thầm thở dài.
Lại nói dối rồi.
Phải thừa nhận, bây giờ nàng vẫn không thích ăn chua.
Nhưng nàng đã hình thành thói quen luôn mang theo quýt xanh, ngay cả khi đã thành quỷ cũng không quên, chẳng qua là vì…
Khi Sở Phù Quân say sóng, chàng cần một quả quýt.
Trước kia lúc hai người cùng ăn hoa quả, chàng luôn nhận hết những quả chua chát. Nàng đoán chàng hẳn là thích chua, nên cứ tiện tay mang theo một quả, biết đâu lại hữu dụng, ví dụ như hôm nay.
Nhưng trước mặt chàng, nàng lại không chịu thừa nhận.
Không muốn để chàng nhận ra sơ hở nào, Mộ Hề Vãn thu lại ánh mắt, quay đầu tìm kiếm bóng dáng sư phụ mình.
Nhưng vừa tìm, nàng đã giật mình.
Chỉ thấy Trường Doanh bị một nhóm binh sĩ không biết từ đâu đến áp giải, ngồi bệt trên mặt đất, bên cổ là một thanh đao sắc bén đe dọa ông đừng manh động.
Dựa vào trang phục, có thể đoán họ không phải người của Phương Ngoại Cung hay Đế Vi Viên. Nơi đây là địa phận Đông Châu, vậy nhóm người này hẳn là thiên binh của Đông Châu.
“Sư phụ?” Mộ Hề Vãn ngẩn ra, vô thức bước lên một bước.
Trường Doanh lại chẳng hề hoảng hốt, còn cười nói: “Nói chuyện xong rồi à?”
“Sư phụ còn cười được! Sao lúc nãy người không gọi con?” Mộ Hề Vãn vội la lên.
“Thấy con nói chuyện vui vẻ quá, đúng là có tình nhân quên cả cha già.” Trường Doanh ngáp một cái, vẻ mặt đau buồn: “Thế nên ta không tiện làm phiền.”
Sở Phù Quân cúi mắt nhìn nàng, ánh mắt se lạnh. Im lặng một lúc, chàng khẽ thở dài, nhưng thay vì cầm lấy múi quýt, chàng hơi cúi người xuống. Chàng kề sát nàng, dùng môi ngậm lấy múi quýt đang nằm trên đầu ngón tay nàng một cách dịu dàng.
Chàng nhíu mày.
Rất chua.
Cái vị chua chỉ có nửa phần ngọt, nhưng vừa đủ để làm dịu đi sự khó chịu ban nãy.
Sở Phù Quân khẽ nói: “Ta nhớ, nàng không thích ăn đồ quá chua.”
Đây là chuyện chàng nhớ rất rõ.
Sau khi Mộ Hề Vãn đến Bạch Châu, nàng không hề bị gò bó, mỗi độ thu về lại chạy ra đồng hái một giỏ trái cây đầy, cũng vì thế mà người thường xuyên thấm đẫm sương thu.
Các tiên quan ở Đế Vi Viên thấy vậy đã ngấm ngầm oán trách nàng không ra thể thống gì. Đường đường là Thiếu cung chủ sao có thể không biết phép tắc như vậy.
Chỉ là khi chàng đã bắt gặp Mộ Hề Vãn lại lén chạy ra ngoài thì cũng hái quả cùng nàng.
Giờ đây ở Bạch Châu không một ai dám bình phẩm về hành động “không ra thể thống gì” của Thiếu cung chủ nữa.
Mộ Hề Vãn không thích chua, vì sợ ê răng nên ăn quýt chỉ chọn những quả chín mọng nước màu cam đỏ.
Còn những quả xanh thì đều đẩy hết cho chàng.
Không biết từ lúc nào, Sở Phù Quân nhận ra mỗi khi ra ngoài, nàng đều mang theo một quả quýt xanh chưa chín, chỉ để dành chứ không ăn.
Chàng để ý chuyện này, nhưng chưa từng hỏi.
“Trước kia không thích chua.” Mộ Hề Vãn quay mặt đi, suy nghĩ một lát rồi đáp bừa: “Sau này thì thích rồi.”
Nàng thở ra một hơi, thoát khỏi vòng tay chàng rồi lùi lại một bước, tạo khoảng cách an toàn giữa hai người, mắt tránh nhìn vào mắt chàng.
Lại nói dối rồi.
Phải thừa nhận, bây giờ nàng vẫn không thích ăn chua.
Nhưng nàng đã hình thành thói quen luôn mang theo quýt xanh, ngay cả khi đã thành quỷ cũng không quên, chẳng qua là vì…
Khi Sở Phù Quân say sóng, chàng cần một quả quýt.
Trước kia lúc hai người cùng ăn hoa quả, chàng luôn nhận hết những quả chua chát. Nàng đoán chàng hẳn là thích chua, nên cứ tiện tay mang theo một quả, biết đâu lại hữu dụng, ví dụ như hôm nay.
Nhưng trước mặt chàng, nàng lại không chịu thừa nhận.
Không muốn để chàng nhận ra sơ hở nào, Mộ Hề Vãn thu lại ánh mắt, quay đầu tìm kiếm bóng dáng sư phụ mình.
Nhưng vừa tìm, nàng đã giật mình.
Chỉ thấy Trường Doanh bị một nhóm binh sĩ không biết từ đâu đến áp giải, ngồi bệt trên mặt đất, bên cổ là một thanh đao sắc bén đe dọa ông đừng manh động.
“Sư phụ?” Mộ Hề Vãn ngẩn ra, vô thức bước lên một bước.
Trường Doanh lại chẳng hề hoảng hốt, còn cười nói: “Nói chuyện xong rồi à?”
“Sư phụ còn cười được! Sao lúc nãy người không gọi con?” Mộ Hề Vãn vội la lên.
“Thấy con nói chuyện vui vẻ quá, đúng là có tình nhân quên cả cha già.” Trường Doanh ngáp một cái, vẻ mặt đau buồn: “Thế nên ta không tiện làm phiền.”
2
0
5 ngày trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
