0 chữ
Chương 66
Chương 66
“Ta nói với đệ này, Lưu công công bảo rằng bên phía Vương công công và Thục phi giờ đã chuẩn bị xong hết rồi, đệ ở Vân Thủy Các này tuyệt đối không được để lộ sơ hở đấy.”
Sở Dao Quang nhanh chóng đi qua đi lại trong Vân Thủy Các, không ngừng thu dọn đồ đạc.
Những thứ vốn không nên xuất hiện ở nơi này như quần áo do nàng làm, rau cỏ do nàng trồng, dụng cụ nấu ăn, bát đĩa, nến, văn phòng tứ bảo... tất cả đều phải thu lại hết, không — nói một cách chính xác là phải tiêu hủy hết mới đúng.
“Nếu để bọn họ tới đây mà nhìn thấy những thứ này, chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ lạ. Khi đó đệ không thể giải thích rõ ràng được, lại gây thêm phiền phức nữa.”
Nhìn dáng vẻ vội vàng bận rộn của Sở Dao Quang, Triệu Yến Hoa đột nhiên vươn tay kéo nàng lại: “Thật sự phải tiêu hủy hết sao?”
Hắn không muốn chút nào, nhất là những bộ quần áo do chính tay Sở Dao Quang làm cho hắn.
“Đệ phải hiểu, sau khi ra khỏi đây, chắc chắn sẽ có rất nhiều ánh mắt theo dõi đệ. Đệ mà giữ lại nhiều đồ vật như thế, bọn họ chắc chắn sẽ sinh nghi.”
“Vậy thì chôn xuống đi.” Triệu Yến Hoa quay người, giơ tay chỉ vào khoảng đất trống trong sân nói: “Chôn hết vào trong đất ở sân này, vạn nhất ta ra ngoài xong vận khí không tốt, lại bị giáng trở về đây nữa thì sao? Đến lúc ấy cũng đỡ phải khiến tỷ lại tất bật vất vả chuẩn bị những thứ mới nữa rồi.”
Nghe Triệu Yến Hoa nói vậy, Sở Dao Quang cũng cảm thấy có lý, dù sao cũng nên chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
“Được rồi, vậy tìm một cái rương lớn rồi đem chôn xuống vậy.”
Thế là hai người tự tay thu dọn mọi thứ. Triệu Yến Hoa một mình ra sân đào một cái hố, sau đó rất nghiêm túc đặt chiếc rương kia xuống bên dưới.
Trong chiếc rương đó không có bảo vật trân quý gì cả, nhưng lại chứa đựng những thứ quan trọng nhất đối với hắn.
Chờ đợi luôn là cảm giác căng thẳng nhất. Triệu Yến Hoa ngồi dưới gốc cây, ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào khoảng đất nơi chiếc rương được chôn giấu, cứ thế kiên nhẫn chờ đợi, cho đến tận khi nghe được tiếng cửa lớn bị đẩy ra.
Đã bốn năm rồi không gặp, ký ức về phụ hoàng trong hắn thực ra đã có phần mơ hồ. Nhưng bộ y phục màu đen tuyền thêu hoa văn kim long kia, hắn mãi mãi không thể nào quên được.
Thục phi ôm ngực, vẻ mặt vừa đau lòng vừa đầy nước mắt nhìn về phía hắn, bước tới trước vài bước, nhưng rồi lại dừng lại, dường như sợ rằng sẽ làm hắn hoảng sợ, chỉ có thể nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Hài tử, con chính là Yến Hoa, đứa trẻ sống ở Vân Thủy Các này sao?”
Triệu Yến Hoa nhìn sang với ánh mắt ngây thơ, vô tội, hơi nghiêng đầu đánh giá hai người trước mặt, cho tới khi vị công công bên cạnh hoàng đế mở lời nhắc nhở: “Ngũ điện hạ, còn không mau hành lễ…”
Triệu Yến Hoa lập tức chủ động hành lễ, cung kính nói: “Nhi thần Triệu Yến Hoa, tham kiến phụ hoàng, tham kiến…”
Nhưng khi nhắc tới Thục phi, hắn lại thoáng ngập ngừng, thể hiện rõ rằng mình không biết thân phận đối phương, càng không biết phải xưng hô ra sao.
Vị công công vừa bị cắt ngang lời tức khắc nắm cơ hội lên tiếng lần nữa: “Ngũ điện hạ, đây chính là Thục phi nương nương.”
Triệu Yến Hoa liền lập tức ngoan ngoãn hành lễ: “Nhi thần tham kiến Thục phi nương nương. Bốn năm chưa gặp, nhi thần kính chúc phụ hoàng vạn thọ an khang, kính chúc Thục phi nương nương cát tường an khang.”
Động tác rất thuần thục, cách xử sự lại hợp lý, hoàn toàn không có bất kỳ điểm nào không ổn thỏa. Thậm chí đôi mắt vốn nên có vấn đề kia, lúc này khi nhìn người cũng không còn trống rỗng nữa, mà ngược lại còn rất trong trẻo, mang theo sự ngưỡng mộ đối với phụ thân mình.
Chính điều này khiến đôi chân mày vừa mới giãn ra của hoàng đế một lần nữa khẽ nhíu lại, mang theo chút nghi hoặc: “Đôi mắt của ngươi…”
Sở Dao Quang nhanh chóng đi qua đi lại trong Vân Thủy Các, không ngừng thu dọn đồ đạc.
Những thứ vốn không nên xuất hiện ở nơi này như quần áo do nàng làm, rau cỏ do nàng trồng, dụng cụ nấu ăn, bát đĩa, nến, văn phòng tứ bảo... tất cả đều phải thu lại hết, không — nói một cách chính xác là phải tiêu hủy hết mới đúng.
“Nếu để bọn họ tới đây mà nhìn thấy những thứ này, chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ lạ. Khi đó đệ không thể giải thích rõ ràng được, lại gây thêm phiền phức nữa.”
Nhìn dáng vẻ vội vàng bận rộn của Sở Dao Quang, Triệu Yến Hoa đột nhiên vươn tay kéo nàng lại: “Thật sự phải tiêu hủy hết sao?”
“Đệ phải hiểu, sau khi ra khỏi đây, chắc chắn sẽ có rất nhiều ánh mắt theo dõi đệ. Đệ mà giữ lại nhiều đồ vật như thế, bọn họ chắc chắn sẽ sinh nghi.”
“Vậy thì chôn xuống đi.” Triệu Yến Hoa quay người, giơ tay chỉ vào khoảng đất trống trong sân nói: “Chôn hết vào trong đất ở sân này, vạn nhất ta ra ngoài xong vận khí không tốt, lại bị giáng trở về đây nữa thì sao? Đến lúc ấy cũng đỡ phải khiến tỷ lại tất bật vất vả chuẩn bị những thứ mới nữa rồi.”
Nghe Triệu Yến Hoa nói vậy, Sở Dao Quang cũng cảm thấy có lý, dù sao cũng nên chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
“Được rồi, vậy tìm một cái rương lớn rồi đem chôn xuống vậy.”
Thế là hai người tự tay thu dọn mọi thứ. Triệu Yến Hoa một mình ra sân đào một cái hố, sau đó rất nghiêm túc đặt chiếc rương kia xuống bên dưới.
Chờ đợi luôn là cảm giác căng thẳng nhất. Triệu Yến Hoa ngồi dưới gốc cây, ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào khoảng đất nơi chiếc rương được chôn giấu, cứ thế kiên nhẫn chờ đợi, cho đến tận khi nghe được tiếng cửa lớn bị đẩy ra.
Đã bốn năm rồi không gặp, ký ức về phụ hoàng trong hắn thực ra đã có phần mơ hồ. Nhưng bộ y phục màu đen tuyền thêu hoa văn kim long kia, hắn mãi mãi không thể nào quên được.
Thục phi ôm ngực, vẻ mặt vừa đau lòng vừa đầy nước mắt nhìn về phía hắn, bước tới trước vài bước, nhưng rồi lại dừng lại, dường như sợ rằng sẽ làm hắn hoảng sợ, chỉ có thể nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Hài tử, con chính là Yến Hoa, đứa trẻ sống ở Vân Thủy Các này sao?”
Triệu Yến Hoa lập tức chủ động hành lễ, cung kính nói: “Nhi thần Triệu Yến Hoa, tham kiến phụ hoàng, tham kiến…”
Nhưng khi nhắc tới Thục phi, hắn lại thoáng ngập ngừng, thể hiện rõ rằng mình không biết thân phận đối phương, càng không biết phải xưng hô ra sao.
Vị công công vừa bị cắt ngang lời tức khắc nắm cơ hội lên tiếng lần nữa: “Ngũ điện hạ, đây chính là Thục phi nương nương.”
Triệu Yến Hoa liền lập tức ngoan ngoãn hành lễ: “Nhi thần tham kiến Thục phi nương nương. Bốn năm chưa gặp, nhi thần kính chúc phụ hoàng vạn thọ an khang, kính chúc Thục phi nương nương cát tường an khang.”
Động tác rất thuần thục, cách xử sự lại hợp lý, hoàn toàn không có bất kỳ điểm nào không ổn thỏa. Thậm chí đôi mắt vốn nên có vấn đề kia, lúc này khi nhìn người cũng không còn trống rỗng nữa, mà ngược lại còn rất trong trẻo, mang theo sự ngưỡng mộ đối với phụ thân mình.
Chính điều này khiến đôi chân mày vừa mới giãn ra của hoàng đế một lần nữa khẽ nhíu lại, mang theo chút nghi hoặc: “Đôi mắt của ngươi…”
10
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
