0 chữ
Chương 67
Chương 67
Triệu Yến Hoa cũng không hề giấu giếm, thái độ thản nhiên đáp lời: “Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần không dám che giấu. Trước kia mắt nhi thần vốn không nhìn thấy, nhưng một đêm nọ lại đột nhiên nằm mộng. Trong giấc mộng ấy có một vị thần tiên mà nhi thần không rõ diện mạo xuất hiện, chỉ khẽ phất tay rồi biến mất. Khi nhi thần tỉnh dậy, mắt liền nhìn rõ mọi thứ trở lại.”
Nghe Triệu Yến Hoa nói như vậy, Hoàng đế liền quay sang nhìn Thục phi, lúc này Thục phi đã không thể kìm nén cảm xúc, lập tức lao tới ôm chầm lấy Triệu Yến Hoa: “Con ngoan, những năm qua thật là khổ cho con rồi. Nghe con nói vậy, quả nhiên giữa con và bản cung đúng thật có duyên mẫu tử mà ông trời đã định sẵn.”
Nói xong, Thục phi quay đầu nhìn về phía Hoàng đế, lần này nàng kéo theo cả Triệu Yến Hoa cùng nhau quỳ xuống. Nàng vừa khóc vừa cầu xin đầy tha thiết: “Bệ hạ, bây giờ người đã tin thần thϊếp rồi chứ? Nếu chỉ một mình thần thϊếp nằm mơ thì có lẽ chỉ là trùng hợp. Nhưng thần thϊếp và Ngũ hoàng tử trước giờ chưa từng gặp nhau, mà Ngũ hoàng tử ở tận nơi xa xôi như Vân Thủy Các cũng nằm thấy cùng một giấc mộng giống như thần thϊếp, hơn nữa vị thần tiên kia còn chữa khỏi đôi mắt cho hoàng tử. Chẳng phải chuyện này đã chứng minh rõ ràng rồi sao? Bệ hạ, xin người đồng ý để thần thϊếp được nhận Ngũ hoàng tử Triệu Yến Hoa làm dưỡng tử.”
Giọng nói Thục phi ngập tràn khẩn cầu, nàng vốn sinh ra đã xinh đẹp, nay rơi lệ lại càng động lòng người hơn. Tuy rằng mấy ngày trước nàng khóc lóc liên tục quả thật đã khiến Hoàng đế có chút phiền lòng, nhưng mấy ngày gần đây tình hình dần tốt lên, khiến Hoàng đế lại một lần nữa sinh lòng thương xót nàng.
Ánh mắt Hoàng đế một lần nữa chuyển về phía Triệu Yến Hoa. Y mở miệng, bảo Triệu Yến Hoa ngẩng đầu lên.
Triệu Yến Hoa ngoan ngoãn nghe theo, đôi mắt ướt nhòe, tựa như một chú nai con bị kinh động, vừa tò mò muốn nhìn rõ vị phụ hoàng này, nhưng lại bị uy nghiêm làm cho sợ hãi, không dám đường hoàng nhìn thẳng, chỉ dám dè dặt ngước mắt, mang theo chút lấy lòng mà đối diện với phụ thân.
“Phụ hoàng…”
Hoàng đế vẫn không biểu lộ gì đặc biệt. Nhưng nghĩ lại thì những gì Thục phi nói quả thật cũng có lý. Nàng trước nay vốn chưa từng gặp Triệu Yến Hoa, càng không thể nào có sự qua lại, càng không thể lên kế hoạch sắp xếp một màn lừa dối như thế này để lừa gạt y.
Nếu vậy, chỉ có thể có một sự thật duy nhất: Đúng là thần tiên đã báo mộng.
“Nếu đã là ý trời, có thể thấy đời này hai người quả thật có duyên mẫu tử. Trẫm nếu không tác thành cho hai người, chẳng phải sẽ phá hoại đi duyên phận của một nhà hay sao? Được rồi, từ hôm nay trở đi, cứ ghi danh Yến Hoa dưới tên của ái phi. Từ nay nàng chính là mẫu thân của nó.”
Cuối cùng nghe được câu trả lời mà mình luôn mong đợi, Sở Dao Quang không kìm được vui mừng, nhảy bật lên đầy kích động, vui vẻ nói: “Yến Hoa, Yến Hoa! Chúng ta thành công rồi!”
Ánh mắt Triệu Yến Hoa nhìn thật sâu về phía Sở Dao Quang, trên gương mặt hắn cũng là vẻ vui mừng không thể nào che giấu. Hắn được Thục phi ôm lấy, cùng nhau hướng về Hoàng đế hành lễ dập đầu, sau đó những người còn lại cũng lần lượt tiến lên chúc mừng Thục phi, chúc mừng Ngũ hoàng tử Triệu Yến Hoa.
Cuối cùng hắn cũng sắp rời khỏi Vân Thủy Các, rời khỏi nơi mà hắn đã lưu giữ những ký ức đẹp đẽ suốt cả một năm qua.
Triệu Yến Hoa được Thục phi nắm tay dẫn đi về phía trước, từng bước từng bước tiến gần hơn về phía cửa cung. Nhưng hắn không nhịn được, vẫn quay đầu nhìn lại. Khoảng sân vừa rồi còn chen chúc đông đúc người, lúc này theo đoàn người lần lượt rút đi mà dần trở nên trống trải, tĩnh mịch.
Phía sau hắn có quá nhiều người đi theo, ánh mắt của hắn bị che mất tầm nhìn. Hắn chỉ có thể thông qua những khoảng trống nhỏ giữa các bóng người mà nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng Sở Dao Quang.
Nàng vẫn buông xõa mái tóc dài, mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, sắc màu hệt như những chiếc lá sen tươi đẹp trong hồ.
Nàng vẫn đứng yên dưới tán cây, không ngừng vẫy hai tay với hắn. Nàng từng nói đây là động tác thể hiện sự tạm biệt, nhưng khi gặp lại cũng có thể dùng để chào hỏi.
Triệu Yến Hoa vẫn không thể nhìn rõ dáng vẻ thật sự của Sở Dao Quang, chỉ có thể bước dần ra khỏi cửa cung, bước lên loan kiệu. Đến lúc này tầm mắt hắn mới hoàn toàn thông thoáng, hắn lần cuối cùng quay đầu nhìn về phía Sở Dao Quang.
“Tạm biệt!” Nàng nói.
Nghe Triệu Yến Hoa nói như vậy, Hoàng đế liền quay sang nhìn Thục phi, lúc này Thục phi đã không thể kìm nén cảm xúc, lập tức lao tới ôm chầm lấy Triệu Yến Hoa: “Con ngoan, những năm qua thật là khổ cho con rồi. Nghe con nói vậy, quả nhiên giữa con và bản cung đúng thật có duyên mẫu tử mà ông trời đã định sẵn.”
Nói xong, Thục phi quay đầu nhìn về phía Hoàng đế, lần này nàng kéo theo cả Triệu Yến Hoa cùng nhau quỳ xuống. Nàng vừa khóc vừa cầu xin đầy tha thiết: “Bệ hạ, bây giờ người đã tin thần thϊếp rồi chứ? Nếu chỉ một mình thần thϊếp nằm mơ thì có lẽ chỉ là trùng hợp. Nhưng thần thϊếp và Ngũ hoàng tử trước giờ chưa từng gặp nhau, mà Ngũ hoàng tử ở tận nơi xa xôi như Vân Thủy Các cũng nằm thấy cùng một giấc mộng giống như thần thϊếp, hơn nữa vị thần tiên kia còn chữa khỏi đôi mắt cho hoàng tử. Chẳng phải chuyện này đã chứng minh rõ ràng rồi sao? Bệ hạ, xin người đồng ý để thần thϊếp được nhận Ngũ hoàng tử Triệu Yến Hoa làm dưỡng tử.”
Ánh mắt Hoàng đế một lần nữa chuyển về phía Triệu Yến Hoa. Y mở miệng, bảo Triệu Yến Hoa ngẩng đầu lên.
Triệu Yến Hoa ngoan ngoãn nghe theo, đôi mắt ướt nhòe, tựa như một chú nai con bị kinh động, vừa tò mò muốn nhìn rõ vị phụ hoàng này, nhưng lại bị uy nghiêm làm cho sợ hãi, không dám đường hoàng nhìn thẳng, chỉ dám dè dặt ngước mắt, mang theo chút lấy lòng mà đối diện với phụ thân.
“Phụ hoàng…”
Hoàng đế vẫn không biểu lộ gì đặc biệt. Nhưng nghĩ lại thì những gì Thục phi nói quả thật cũng có lý. Nàng trước nay vốn chưa từng gặp Triệu Yến Hoa, càng không thể nào có sự qua lại, càng không thể lên kế hoạch sắp xếp một màn lừa dối như thế này để lừa gạt y.
“Nếu đã là ý trời, có thể thấy đời này hai người quả thật có duyên mẫu tử. Trẫm nếu không tác thành cho hai người, chẳng phải sẽ phá hoại đi duyên phận của một nhà hay sao? Được rồi, từ hôm nay trở đi, cứ ghi danh Yến Hoa dưới tên của ái phi. Từ nay nàng chính là mẫu thân của nó.”
Cuối cùng nghe được câu trả lời mà mình luôn mong đợi, Sở Dao Quang không kìm được vui mừng, nhảy bật lên đầy kích động, vui vẻ nói: “Yến Hoa, Yến Hoa! Chúng ta thành công rồi!”
Ánh mắt Triệu Yến Hoa nhìn thật sâu về phía Sở Dao Quang, trên gương mặt hắn cũng là vẻ vui mừng không thể nào che giấu. Hắn được Thục phi ôm lấy, cùng nhau hướng về Hoàng đế hành lễ dập đầu, sau đó những người còn lại cũng lần lượt tiến lên chúc mừng Thục phi, chúc mừng Ngũ hoàng tử Triệu Yến Hoa.
Triệu Yến Hoa được Thục phi nắm tay dẫn đi về phía trước, từng bước từng bước tiến gần hơn về phía cửa cung. Nhưng hắn không nhịn được, vẫn quay đầu nhìn lại. Khoảng sân vừa rồi còn chen chúc đông đúc người, lúc này theo đoàn người lần lượt rút đi mà dần trở nên trống trải, tĩnh mịch.
Phía sau hắn có quá nhiều người đi theo, ánh mắt của hắn bị che mất tầm nhìn. Hắn chỉ có thể thông qua những khoảng trống nhỏ giữa các bóng người mà nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng Sở Dao Quang.
Nàng vẫn buông xõa mái tóc dài, mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, sắc màu hệt như những chiếc lá sen tươi đẹp trong hồ.
Nàng vẫn đứng yên dưới tán cây, không ngừng vẫy hai tay với hắn. Nàng từng nói đây là động tác thể hiện sự tạm biệt, nhưng khi gặp lại cũng có thể dùng để chào hỏi.
Triệu Yến Hoa vẫn không thể nhìn rõ dáng vẻ thật sự của Sở Dao Quang, chỉ có thể bước dần ra khỏi cửa cung, bước lên loan kiệu. Đến lúc này tầm mắt hắn mới hoàn toàn thông thoáng, hắn lần cuối cùng quay đầu nhìn về phía Sở Dao Quang.
“Tạm biệt!” Nàng nói.
13
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
