TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 65
Chương 65

Nhắc tới Vân Thủy Các, Hoàng đế tự nhiên cũng chẳng biết đây là nơi nào trong hoàng cung, thái giám thân cận bên cạnh lập tức nhỏ giọng bổ sung: “Bệ hạ, chính là nơi Ngũ hoàng tử đang ở ạ.”

Ngũ hoàng tử? Nghe nhắc đến đứa con trai đứng hàng thứ năm của mình, sắc mặt hoàng đế thoáng chốc hơi trầm xuống. Thục phi vốn vẫn luôn quan sát thần sắc hoàng đế, lập tức mở miệng nói:

“Bệ hạ, thì ra trong Vân Thủy Các lại là nơi ở của một vị hoàng tử, chuyện này hoàn toàn trùng khớp với những gì thần thϊếp đã mơ thấy. Vị tiên nhân kia nói, con của thần thϊếp vốn là đồng tử theo hầu bên cạnh thần tiên, vì quá nghịch ngợm nên mới xuống trần gian ham chơi, đầu thai vào bụng thần thϊếp. Nhưng thần thϊếp vốn chỉ là người phàm, dù ngày thường thành tâm tụng kinh lễ Phật nhưng tu hành chưa đủ, thân thể không chịu nổi tiên khí của đồng tử kia. Tương lai lúc sinh nở, thần thϊếp và đứa bé nhất định chỉ có thể sống được một người. Vị tiên nhân kia thấy thần thϊếp ngày thường một lòng hướng thiện, không nỡ để thần thϊếp phải mất mạng xuống hoàng tuyền, liền đem đồng tử kia thu hồi lại bên cạnh mình. Nhưng lại thấy thần thϊếp mất đi đứa con đau lòng không dứt, liền báo mộng đem mọi chuyện nói rõ, lại ban tặng cho thần thϊếp một đứa trẻ khác, giúp thần thϊếp được hưởng trọn tình mẫu tử. Đứa trẻ ấy hiện giờ đang ở trong Vân Thủy Các, tối qua tiên nhân đã vẽ hoa sen chỉ dẫn đường tới nơi ấy rồi!”

Sau khi thốt ra một tràng dài những lời này, Thục phi đã lệ rơi đầy mặt, giọng nói dịu dàng mềm mại, mỗi một chữ đều như chạm vào lòng người, khiến ai nghe cũng phải đau lòng xót xa, quả thực không ai có thể cự tuyệt lời cầu xin của nàng.

“Bệ hạ, đây chính là duyên phận do thần tiên trên trời ban tặng, xin bệ hạ cho phép thần thϊếp được gặp đứa trẻ kia, nhận nó làm dưỡng tử của thần thϊếp.”

Xưa nay những người làm đế vương, đều rất coi trọng và kỳ vọng vào thiên mệnh, thần tiên. Vì thế hôm nay, Thục phi vừa mới nói với Hoàng đế rằng đêm qua nàng được thần tiên báo mộng, dặn dò rất rõ ràng, Hoàng đế liền vô cùng hiếu kỳ, lập tức dẫn theo Thục phi cùng đi tìm nơi mà nàng đã mơ thấy.

Nhưng y lại chẳng ngờ được rằng, nơi mà Thục phi mơ thấy, lại chính là nơi ở của một vị hoàng tử trong lãnh cung Vân Thủy Các.

Đối với những lời nói của Thục phi, Hoàng đế trong lòng cũng mang thái độ hoài nghi. Theo y, đây chẳng qua chỉ là cái cớ mà Thục phi đưa ra để tìm một đứa trẻ nhận làm con nuôi mà thôi.

Nhưng một người làm mẫu thân vừa mới mất đi con ruột, lẽ nào có thể nhanh chóng thay đổi tâm trạng, lập tức quan tâm đến một đứa trẻ khác hay sao? Huống hồ, đứa trẻ này trên người còn có lời đồn khắc thân nữa.

Nhưng khi nghĩ tới chuyện khắc thân, Hoàng đế lại tiếp tục trầm tư. Y bỗng nhớ đến giấc mơ mà Thục phi vừa kể, rằng có một tiên đồng đầu thai, mẫu thân vì không chịu nổi tiên khí, mới dẫn đến cái chết.

Nếu đúng như lời này nói, chẳng lẽ Triệu Yến Hoa cũng là... Vậy thì lời đồn không may mắn trên người hắn, chẳng phải sẽ trở nên vô nghĩa hay sao?

Thục phi không dám thúc ép van xin quá mức, chỉ im lặng quan sát sắc mặt trầm tư của Hoàng đế, không hề lên tiếng làm phiền.

Cùng lúc này, còn một người cũng đang hồi hộp theo dõi tất cả diễn biến, đó chính là Sở Dao Quang đang đứng ở ngay cửa lớn của Vân Thủy Các.

Nàng đã khó khăn lắm mới nghĩ ra được một câu chuyện mà thời đại này có thể chấp nhận, rồi nói cho Triệu Yến Hoa nghe, sau đó để Triệu Yến Hoa truyền đạt cho Vương công công. Hôm qua nàng còn phải vẽ cả một ngày trời hoa văn hoa sen dọc theo các bức tường cung điện, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Nếu hôm nay hoàng đế không tin, lập tức quay đầu bỏ đi, vậy thì tất cả những gì nàng làm đều sẽ trở thành vô ích.

Không tin thì cũng thôi đi, nhưng nếu hoàng đế cảm thấy Triệu Yến Hoa và Thục phi có dính líu đến những chuyện thần quỷ không tốt, ngược lại còn giáng tội xuống đầu bọn họ, thì đúng là được một mất mười rồi.

Việc chờ đợi khiến Thục phi vô cùng căng thẳng, trên trán nàng bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Đợi thêm một lúc nữa, hoàng đế cuối cùng cũng mở miệng hỏi tiếp: “Nếu thần tiên đã báo mộng, tại sao lại không trực tiếp báo mộng cho trẫm, mà lại báo mộng cho ái phi đây?”

Nghe được câu chất vấn này từ hoàng đế, trái tim Sở Dao Quang đang đứng ngoài cửa tức thì bị đẩy tới tận cổ họng.

Còn có thể vì lý do gì nữa chứ? Là bởi vì Sở Dao Quang nàng căn bản không có năng lực làm được chuyện đó mà!

Nhưng Thục phi có thể ngồi được tới vị trí này, tốc độ phản ứng đương nhiên cũng không phải dạng bình thường. Nàng lập tức đáp: “Bệ hạ ngày ngày bận trăm công nghìn việc, cho dù thần tiên có báo mộng với bệ hạ, thì bệ hạ cũng không thể ngày ngày dạy bảo đứa trẻ này. Hơn nữa, thần tiên hẳn là thương xót thần thϊếp, nên mới đặc biệt báo mộng cho thần thϊếp trước.”

Nghe được lời giải thích này, hoàng đế dường như cũng thấy có lý, liền gật đầu.

Nhìn thấy phản ứng này của hoàng đế, Thục phi lúc này mới hoàn toàn an tâm.

“Nếu đã là thần tiên báo mộng chỉ bảo, trẫm lại không quan tâm đến, chẳng phải là khiến thần tiên bất mãn hay sao? Hạ kiệu, cùng trẫm vào trong xem thử.”

Nghe được câu trả lời này, Sở Dao Quang cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào.

Còn trong sân, Triệu Yến Hoa sớm đã chờ đợi từ lâu. Khi hắn nghe thấy cánh cửa lớn nặng nề của cung điện bị đẩy ra, kèm theo âm thanh “kẹt kẹt” vô cùng chói tai, hơi thở của hắn cũng vô thức trở nên nặng nề hơn.

Hắn biết, chính mình sắp sửa rời khỏi Vân Thủy Các, nơi hắn đã sống suốt bốn năm trời rồi.

9

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.