0 chữ
Chương 61
Chương 61
Triệu Yến Hoa lập tức sững sờ, không biết phải làm sao, đứng ngây ngốc tại chỗ:
“Tỷ tỷ…”
“Đệ muốn mắt khỏi hẳn, muốn luyện võ, muốn kiếm tiền, muốn rời khỏi Vân Thủy Các. Ta lúc ấy đã nói nhất định sẽ giúp đệ, và cũng chưa từng thất hứa. Từng điều từng điều mong muốn của đệ đang dần trở thành hiện thực. Nhưng ta cũng có chuyện riêng của mình cần phải làm. Đệ cho rằng ta tức giận nên mới ba ngày không đến, nhưng ta chỉ vì bị chuyện riêng trì hoãn mà thôi. Ta cũng đã giải thích rõ ràng rồi, còn đệ thì sao? Đệ hiện giờ lại dùng cái chết để uy hϊếp ta!”
Cảm giác được Sở Dao Quang đang thật sự nổi giận, Triệu Yến Hoa càng thêm hoảng loạn, tay cầm kéo cũng bắt đầu run rẩy.
“Không phải như thế đâu tỷ tỷ, ta không có ý đó. Ta chỉ quá sợ hãi thôi. Ta sẽ không chết, ta sẽ nghe lời mà, tỷ đừng tức giận nữa!”
Nói xong, như bị điện giật, hắn vội vàng ném cây kéo trong tay đi, muốn chạy đến ôm chặt lấy nàng, tiếp tục cầu xin nàng tha thứ. Nhưng không phải chuyện gì cũng diễn ra theo ý hắn.
Sở Dao Quang đã nhanh hơn một bước tránh đi.
“Tỷ tỷ, đừng như vậy.”
Lần này, Sở Dao Quang thật sự đã giận dữ. Nàng lạnh lùng nhìn Triệu Yến Hoa:
“Mạng là của đệ. Nếu đệ không muốn nữa thì tùy đệ, nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng có thể lấy cái chết của đệ ra để uy hϊếp ta.”
Thấy Sở Dao Quang quyết liệt muốn ra khỏi cửa, Triệu Yến Hoa cuối cùng cũng không thể chịu nổi, vội vàng chạy tới, gắt gao túm lấy nàng.
“Tỷ tỷ đừng như vậy, đừng giận ta nữa, ta thật sự biết sai rồi. Ta sẽ không bao giờ lấy cái chết ra uy hϊếp tỷ nữa. Ta chỉ là quá sợ, sợ tỷ không để ý tới ta nữa, sợ tỷ bỏ rơi ta. Ta không muốn tiếp tục sống cô độc một mình như trước kia. Ta tưởng rằng tỷ sẽ không tới nữa, ta thật sự không biết là tỷ bận việc nên bị trì hoãn. Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi tỷ…”
Nghe thấy Triệu Yến Hoa thành tâm hối lỗi như vậy, cơn giận của Sở Dao Quang cũng nguôi ngoai vài phần. Nhưng vừa rồi, nàng thật sự từng muốn không tha thứ cho hắn.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện hắn vẫn còn đang để chân trần đứng trên đất. Tháng ba, tiết trời vẫn còn lạnh, hắn lại đang phát sốt, bây giờ lại còn cảm xúc dao động mạnh như vậy, chắc chắn lại toát đầy mồ hôi rồi…
“Được rồi.” Nhưng trên mặt Sở Dao Quang vẫn nghiêm nghị như cũ: “Đệ đi thay bộ quần áo sạch sẽ trước, sau đó lên giường nghỉ ngơi đi.”
Triệu Yến Hoa nghe vậy cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn vài phần, nhưng hắn vẫn có chút không dám tin tưởng:
“Tỷ tỷ không giận ta nữa sao?”
“Chỉ cần đệ khỏe lại, ta sẽ hết giận.”
Vừa nghe được câu này, Triệu Yến Hoa lập tức chạy đi lục ra một bộ y phục sạch sẽ thay vào, rồi lại nhanh chóng leo lên giường nằm xuống. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của Sở Dao Quang vẫn đang đứng ở cửa, hắn lại lập tức ngồi bật dậy.
Thấy vậy, Sở Dao Quang liền bước tới, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Lúc này, tâm trạng của Triệu Yến Hoa mới được thả lỏng.
“Tỷ tỷ, xin lỗi tỷ.”
Sở Dao Quang đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, nghĩ về tình huống ngày hôm nay, lại nghĩ đến giấc mộng kỳ lạ này, cuối cùng vẫn quyết định nói ra hết những điều trong lòng mình.
“Yến Hoa, ta không biết trong tương lai sẽ còn gặp đệ được bao nhiêu lần nữa. Nhìn thấy đệ bây giờ càng ngày càng tốt lên, ta rất vui. Nhưng ta thật sự không chắc rằng ta có thể tận mắt nhìn thấy đệ rời khỏi Vân Thủy Các hay không. Ta cũng không biết rằng sau này chúng ta là mỗi ngày gặp nhau, hay cách ngày mới gặp, hoặc là mỗi tháng gặp một lần. Thậm chí có thể sẽ không còn gặp lại nữa.”
Nghe được những lời này, đôi mắt vốn đã đỏ hoe của Triệu Yến Hoa lần nữa rơi lệ. Hắn hoàn toàn mất hết cảm giác an toàn, càng dùng sức siết chặt bàn tay Sở Dao Quang hơn, định nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng, chỉ đành để mặc cho đôi môi không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy hắn như vậy, mắt Sở Dao Quang cũng không khỏi đỏ hoe lên. Dù sao nàng và hắn cũng đã bên nhau lâu như vậy rồi, làm sao có thể không có chút tình cảm nào đây?
“Nhưng chỉ cần đệ nhớ kỹ, cho dù ta không tới gặp đệ, thì nhất định ta cũng vẫn luôn nhớ tới đệ.”
Triệu Yến Hoa rơi lệ. Hắn muốn nói rằng, chỉ nhớ đến hắn thôi, như vậy là chưa đủ, còn xa mới đủ…
Nhưng lời đã tới bên môi, cuối cùng cũng chỉ còn lại một câu:
“Ta biết rồi.”
Cơ thể đang bệnh, lại vừa uống thuốc, Triệu Yến Hoa dần trở nên mơ màng buồn ngủ. Hắn không muốn ngủ, chỉ muốn nắm chặt lấy tay của Sở Dao Quang. Nhưng cơn buồn ngủ tựa như sóng dữ ập tới, cuối cùng hắn cũng không chống cự nổi, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng cho dù đã ngủ rồi, hắn cũng ngủ không được yên ổn. Trong mơ khắp nơi đều tối đen một mảnh, nhưng hắn lại không hề sợ hãi, bởi vì hắn nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người quen thuộc, dường như đang cúi đầu trên bàn viết cái gì đó.
Triệu Yến Hoa lập tức chạy về hướng đó, nhưng dù có chạy thế nào cũng không thể tới được trước mặt người ấy. Đến khi kiệt sức dừng lại, hắn lại thấy người đó đứng lên, bước về phía trước, càng đi càng xa, càng lúc càng xa. Hắn muốn đứng dậy tiếp tục đuổi theo, nhưng một chút sức lực cũng không có, muốn mở miệng hét lên, nhưng lại chẳng phát ra được chút âm thanh nào, mãi cho tới khi bên tai vang lên tiếng gọi ai đó.
“Tỷ tỷ…”
“Đệ muốn mắt khỏi hẳn, muốn luyện võ, muốn kiếm tiền, muốn rời khỏi Vân Thủy Các. Ta lúc ấy đã nói nhất định sẽ giúp đệ, và cũng chưa từng thất hứa. Từng điều từng điều mong muốn của đệ đang dần trở thành hiện thực. Nhưng ta cũng có chuyện riêng của mình cần phải làm. Đệ cho rằng ta tức giận nên mới ba ngày không đến, nhưng ta chỉ vì bị chuyện riêng trì hoãn mà thôi. Ta cũng đã giải thích rõ ràng rồi, còn đệ thì sao? Đệ hiện giờ lại dùng cái chết để uy hϊếp ta!”
Cảm giác được Sở Dao Quang đang thật sự nổi giận, Triệu Yến Hoa càng thêm hoảng loạn, tay cầm kéo cũng bắt đầu run rẩy.
“Không phải như thế đâu tỷ tỷ, ta không có ý đó. Ta chỉ quá sợ hãi thôi. Ta sẽ không chết, ta sẽ nghe lời mà, tỷ đừng tức giận nữa!”
Sở Dao Quang đã nhanh hơn một bước tránh đi.
“Tỷ tỷ, đừng như vậy.”
Lần này, Sở Dao Quang thật sự đã giận dữ. Nàng lạnh lùng nhìn Triệu Yến Hoa:
“Mạng là của đệ. Nếu đệ không muốn nữa thì tùy đệ, nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng có thể lấy cái chết của đệ ra để uy hϊếp ta.”
Thấy Sở Dao Quang quyết liệt muốn ra khỏi cửa, Triệu Yến Hoa cuối cùng cũng không thể chịu nổi, vội vàng chạy tới, gắt gao túm lấy nàng.
“Tỷ tỷ đừng như vậy, đừng giận ta nữa, ta thật sự biết sai rồi. Ta sẽ không bao giờ lấy cái chết ra uy hϊếp tỷ nữa. Ta chỉ là quá sợ, sợ tỷ không để ý tới ta nữa, sợ tỷ bỏ rơi ta. Ta không muốn tiếp tục sống cô độc một mình như trước kia. Ta tưởng rằng tỷ sẽ không tới nữa, ta thật sự không biết là tỷ bận việc nên bị trì hoãn. Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi tỷ…”
Nàng cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện hắn vẫn còn đang để chân trần đứng trên đất. Tháng ba, tiết trời vẫn còn lạnh, hắn lại đang phát sốt, bây giờ lại còn cảm xúc dao động mạnh như vậy, chắc chắn lại toát đầy mồ hôi rồi…
“Được rồi.” Nhưng trên mặt Sở Dao Quang vẫn nghiêm nghị như cũ: “Đệ đi thay bộ quần áo sạch sẽ trước, sau đó lên giường nghỉ ngơi đi.”
Triệu Yến Hoa nghe vậy cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn vài phần, nhưng hắn vẫn có chút không dám tin tưởng:
“Tỷ tỷ không giận ta nữa sao?”
“Chỉ cần đệ khỏe lại, ta sẽ hết giận.”
Vừa nghe được câu này, Triệu Yến Hoa lập tức chạy đi lục ra một bộ y phục sạch sẽ thay vào, rồi lại nhanh chóng leo lên giường nằm xuống. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của Sở Dao Quang vẫn đang đứng ở cửa, hắn lại lập tức ngồi bật dậy.
“Tỷ tỷ, xin lỗi tỷ.”
Sở Dao Quang đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, nghĩ về tình huống ngày hôm nay, lại nghĩ đến giấc mộng kỳ lạ này, cuối cùng vẫn quyết định nói ra hết những điều trong lòng mình.
“Yến Hoa, ta không biết trong tương lai sẽ còn gặp đệ được bao nhiêu lần nữa. Nhìn thấy đệ bây giờ càng ngày càng tốt lên, ta rất vui. Nhưng ta thật sự không chắc rằng ta có thể tận mắt nhìn thấy đệ rời khỏi Vân Thủy Các hay không. Ta cũng không biết rằng sau này chúng ta là mỗi ngày gặp nhau, hay cách ngày mới gặp, hoặc là mỗi tháng gặp một lần. Thậm chí có thể sẽ không còn gặp lại nữa.”
Nghe được những lời này, đôi mắt vốn đã đỏ hoe của Triệu Yến Hoa lần nữa rơi lệ. Hắn hoàn toàn mất hết cảm giác an toàn, càng dùng sức siết chặt bàn tay Sở Dao Quang hơn, định nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng, chỉ đành để mặc cho đôi môi không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy hắn như vậy, mắt Sở Dao Quang cũng không khỏi đỏ hoe lên. Dù sao nàng và hắn cũng đã bên nhau lâu như vậy rồi, làm sao có thể không có chút tình cảm nào đây?
“Nhưng chỉ cần đệ nhớ kỹ, cho dù ta không tới gặp đệ, thì nhất định ta cũng vẫn luôn nhớ tới đệ.”
Triệu Yến Hoa rơi lệ. Hắn muốn nói rằng, chỉ nhớ đến hắn thôi, như vậy là chưa đủ, còn xa mới đủ…
Nhưng lời đã tới bên môi, cuối cùng cũng chỉ còn lại một câu:
“Ta biết rồi.”
Cơ thể đang bệnh, lại vừa uống thuốc, Triệu Yến Hoa dần trở nên mơ màng buồn ngủ. Hắn không muốn ngủ, chỉ muốn nắm chặt lấy tay của Sở Dao Quang. Nhưng cơn buồn ngủ tựa như sóng dữ ập tới, cuối cùng hắn cũng không chống cự nổi, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng cho dù đã ngủ rồi, hắn cũng ngủ không được yên ổn. Trong mơ khắp nơi đều tối đen một mảnh, nhưng hắn lại không hề sợ hãi, bởi vì hắn nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người quen thuộc, dường như đang cúi đầu trên bàn viết cái gì đó.
Triệu Yến Hoa lập tức chạy về hướng đó, nhưng dù có chạy thế nào cũng không thể tới được trước mặt người ấy. Đến khi kiệt sức dừng lại, hắn lại thấy người đó đứng lên, bước về phía trước, càng đi càng xa, càng lúc càng xa. Hắn muốn đứng dậy tiếp tục đuổi theo, nhưng một chút sức lực cũng không có, muốn mở miệng hét lên, nhưng lại chẳng phát ra được chút âm thanh nào, mãi cho tới khi bên tai vang lên tiếng gọi ai đó.
3
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
