TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 60
Chương 60

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động nhỏ, là có người tới đưa bữa sáng.

Sở Dao Quang vừa định mở cửa, lại nghe thấy Triệu Yến Hoa lên tiếng:

“Tỷ tỷ đừng mở cửa. Bây giờ ta chỉ muốn được ở riêng với tỷ thêm một lúc nữa thôi.”

Nghe hắn nói vậy, bàn tay Sở Dao Quang lập tức khựng lại, chỉ có thể cầm lấy phần điểm tâm vừa mới đưa tới, quay trở vào trong.

“Được rồi, chúng ta cứ ở riêng với nhau thêm một lát nữa vậy. Nhưng trước tiên đệ phải ăn chút gì đi đã, rồi uống thuốc nữa. Ta sẽ luôn ở bên cạnh đệ.”

Sở Dao Quang đỡ Triệu Yến Hoa nằm lên giường, đút hắn ăn xong bữa sáng, sau đó lại tìm thuốc luôn có sẵn trong phòng cho hắn uống vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong suốt quá trình ấy, Triệu Yến Hoa đều gắt gao nắm chặt lấy cổ tay nàng, chỉ sợ nàng lại đột nhiên biến mất.

“Được rồi, lại đây nào, giờ thì nói ta nghe, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Triệu Yến Hoa dựa vào đùi Sở Dao Quang, vẫn còn mấy phần bất an, rồi bắt đầu kể về chuyện nàng biến mất.

“Ba ngày liền, không giống như trước đây nữa, suốt ba ngày này tỷ tỷ đều không xuất hiện. Ta cứ tưởng là tỷ đang giận ta.”

Sở Dao Quang kinh ngạc nói:

“Chúng ta ba ngày rồi không gặp nhau sao? Không thể nào chứ, không phải ngày nào chúng ta cũng gặp nhau ư? Thế nên đệ mới nhịn đói suốt ba ngày à?”

“Tỷ tỷ tha thứ cho ta rồi, ta tự nhiên sẽ ăn thôi.”

“Đệ ngốc hay không vậy!”

Triệu Yến Hoa lắc đầu:

“Tỷ tỷ không hiểu đâu.”

Lần này, Sở Dao Quang im lặng hẳn. Nàng chợt nhớ ra dạo gần đây mình quả thực có hơi bận rộn. Công việc dù đã ổn định, nhưng nhóm nàng vừa nhận một dự án lớn, mọi người đều phải tăng ca, nàng cũng chẳng có thời gian nghỉ ngơi tử tế.

Liệu có phải chính vì nguyên nhân này, nên đối với Triệu Yến Hoa, đã tạo thành việc ba ngày không gặp mặt rồi không?

Vậy sau này thì sao? Nếu như mỗi lần bận rộn, nàng đều không thể ngày nào cũng gặp hắn được nữa. Vì thế nàng đành mở miệng nói:

“Yến Hoa, gần đây ta thật sự có một vài chuyện, có thể sẽ không thể ngày nào cũng gặp được đệ nữa đâu.”

Lời vừa nói ra, Triệu Yến Hoa liền quay người lại ôm chặt lấy eo nàng, khiến Sở Dao Quang giật mình tới mức không thể thốt nên lời.

“Tỷ tỷ không cần ta nữa sao?”

Sở Dao Quang cười khổ:

“Làm sao lại như vậy được chứ, tình trạng của đệ bây giờ ngày càng tốt hơn rồi, ta tin tưởng lúc ta không ở đây, đệ cũng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân...”

Nghe đến đây, Triệu Yến Hoa vốn đang ôm chặt lấy Sở Dao Quang, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, ngay sau đó hắn lập tức nhảy xuống giường, chân trần chạy tới giỏ kim chỉ của Sở Dao Quang, lấy ra một cây kéo, kề vào cổ mình.

“Đệ làm cái gì vậy?”

“Đừng qua đây!” Triệu Yến Hoa lớn tiếng hét lên: “Bởi vì ta khỏe lại rồi, nên tỷ tỷ mới muốn rời khỏi ta đúng không? Vậy nếu như ta lại bị thương thì sao? Nếu như ta lại cần người chăm sóc thì sao? Tỷ tỷ sẽ ở lại chứ?”

Nghe thấy Triệu Yến Hoa lại có suy nghĩ như thế, Sở Dao Quang cảm thấy thật khó tin nổi. Nàng và hắn ở bên nhau đã hơn nửa năm nay, nhưng chưa bao giờ nàng cảm giác được hắn lại có tính cách cực đoan như vậy.

“Triệu Yến Hoa, đệ điên rồi sao? Mau bỏ kéo xuống trước đã!”

Cho dù Sở Dao Quang đã cao giọng lên, nhưng cũng chẳng làm cho Triệu Yến Hoa nghe lời. Ngược lại, hắn còn tăng thêm sức lực trong tay, thậm chí lưỡi kéo sắc nhọn kia đã đâm thủng cả da thịt, máu đỏ tươi từ trên cổ hắn chảy xuống.

“Tỷ tỷ, đừng đi mà.” Đôi mắt của Triệu Yến Hoa vẫn tỉnh táo lạ thường, giọng nói lại mang theo vẻ cầu xin.

Chưa bao giờ Sở Dao Quang cảm thấy tức giận như hôm nay. Nàng rất muốn mắng cho hắn một trận thật nặng lời, nhưng nhìn tình huống trước mắt thì rõ ràng không thể làm vậy được. Vì thế nàng đành dịu giọng xuống:

“Được rồi, ta sẽ không đi nữa. Trước tiên đệ hãy bỏ kéo xuống đã, chúng ta từ từ nói chuyện được không?”

Nhưng Triệu Yến Hoa lại lắc đầu:

“Không, tỷ tỷ chắc chắn đang lừa ta.”

Sở Dao Quang lập tức nắm chặt hai tay thành quyền:

“Vậy phải làm thế nào đệ mới chịu tin đây?”

Phải làm sao mới chịu tin ư? Câu hỏi này đã làm khó cả chính Triệu Yến Hoa, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc phải làm sao thì hắn mới thật sự tin tưởng nàng.

Hắn có thể giữ chặt lấy Sở Dao Quang, nhưng nàng lại luôn nói biến mất là biến mất ngay được. Nàng từ đâu tới, hình dáng ra sao, hắn đều không biết chút gì. Vậy hắn còn có thể dùng thứ gì để giữ nàng lại đây đây? Là những y phục xinh đẹp nàng từng nhắc tới, hay là vàng bạc châu báu? Nhưng hiện giờ hắn căn bản chẳng có những thứ ấy.

“Tỷ tỷ...” Giọng nói của Triệu Yến Hoa cũng mềm đi vài phần.

Nhìn thấy Triệu Yến Hoa cuối cùng cũng không còn kích động như vừa rồi nữa, Sở Dao Quang hít sâu vào một hơi, giọng điệu nghiêm khắc hẳn lên:

“Triệu Yến Hoa, đệ làm ta rất thất vọng.”

6

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.