0 chữ
Chương 62
Chương 62
“Yến Hoa, Triệu Yến Hoa, tỉnh lại đi, đệ gặp ác mộng sao?”
Khi mở mắt ra, bóng dáng quen thuộc kia vẫn ở ngay trước mắt, chẳng đi đâu cả. Trái tim đang đập dồn dập vì sợ hãi lúc này mới từ từ bình ổn lại.
“Tỷ tỷ…” Giọng nói của Triệu Yến Hoa khàn khàn, mang theo cả cảm giác đau đớn.
“Thôi được rồi, đừng nói nữa. Đệ nghe xem giọng mình đã thành ra thế nào rồi kìa. Sốt đã hạ rồi, lát nữa ăn một chút rồi uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt.”
Triệu Yến Hoa đưa tay sờ cổ họng, mới phát hiện vết thương trên cổ đã được băng bó lại cẩn thận. Nhìn Sở Dao Quang bận rộn đi tới đi lui, đem cháo tới trước mặt, hắn liền mở miệng, ý bảo nàng đút cho mình.
Sở Dao Quang bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng không từ chối.
“Ta có thể lát nữa lại phải đi rồi. Nếu như mấy ngày tới ta không thể đến, đệ tuyệt đối không được nhịn ăn nữa, lại càng không được tự sa sút như lần này. Nếu không, nếu không… ta sẽ không tới gặp đệ nữa.”
Triệu Yến Hoa vội vàng nuốt xuống ngụm cháo trong miệng, dùng giọng nói khàn đặc đáp lời:
“Ta hứa với tỷ tỷ, sẽ không bao giờ làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”
Sở Dao Quang nghe vậy liền mỉm cười, gật đầu rồi lại đút thêm một thìa nữa:
“Ta hy vọng rằng mỗi lần ta đến gặp đệ, đều có thể nhìn thấy những thay đổi mới mẻ của đệ.”
Đối với Sở Dao Quang mà nói, nàng mỗi ngày đều gặp Triệu Yến Hoa, nhưng quả thực nàng không hề hay biết từng có chuyện ba ngày mới mơ thấy hắn một lần. Mà sau khi tỉnh lại từ giấc mơ lần này, nàng càng không biết được lần tiếp theo mình gặp Triệu Yến Hoa sẽ là lúc nào nữa.
Nhưng Sở Dao Quang nghĩ rằng, dù sao cũng đã làm công tác tư tưởng cho Triệu Yến Hoa rồi, chắc sẽ không tái diễn chuyện tuyệt thực như trước nữa.
Ngày hôm sau, Triệu Yến Hoa quả thực không tiếp tục tuyệt thực nữa. Hắn mở lại cửa cung, lúc Lưu công công mang đồ ăn tới, thoáng sửng sốt một chút, vốn còn tưởng rằng Triệu Yến Hoa sẽ cứ thế chìm vào trầm mặc mãi mãi chứ.
“Điện hạ.”
Lưu công công cung kính hành lễ, nhưng Triệu Yến Hoa lại chủ động lên tiếng xin lỗi trước.
“Mấy hôm trước ta đã quá tùy hứng rồi, mong Lưu công công đừng để bụng, mong ngươi tiếp tục dạy ta võ nghệ.”
Lưu công công thụ sủng nhược kinh:
“Điện hạ nói quá lời rồi, làm vậy thật sự khiến nô tài tổn thọ mất. Chỉ cần điện hạ bình an vô sự, chúng ta cứ tiếp tục luyện tập như trước là được.”
Những ngày tháng sau đó, quả nhiên giống như lời Sở Dao Quang nói. Không chỉ là cách ba ngày mới gặp, mà hoàn toàn trở nên bất định, không còn bất cứ quy luật nào nữa.
Triệu Yến Hoa đã không còn nắm được quy luật xuất hiện của Dao Quang nữa. Hắn chỉ có thể mỗi ngày tỉnh dậy, lại đưa mắt tìm kiếm khắp Vân Thủy Các một lượt. Không nhìn thấy bóng dáng của Sở Dao Quang, hắn lại một lần nữa chìm vào cô đơn, mất mát.
Hiện giờ mọi thứ đều đang phát triển theo hướng mà Triệu Yến Hoa mong muốn. Thế nhưng, dù cho Triệu Yến Hoa có là một viên ngọc quý, thì việc bị vứt bỏ mãi ở một góc khuất chẳng ai chú ý cũng không có tác dụng gì. Hắn nhất định phải tìm cơ hội để đem viên ngọc này ra ngoài ánh sáng, xuất hiện lại trong tầm mắt của mọi người.
Chẳng bao lâu sau, Lưu công công — người thường xuyên kể cho hắn nghe tin tức trong cung — liền mang tới một tin tức cực kỳ hữu dụng.
“Ngũ điện hạ, Thục phi nương nương trong cung vừa mới bị sảy thai rồi.”
Đối với tình hình hậu cung hiện giờ, Triệu Yến Hoa cũng đã hiểu rõ sơ lược.
Vị Thục phi này chính là chỗ dựa đằng sau của Vương công công. Trước đó, nàng ta từng vì làm mất một vật quý trọng do hoàng đế ban cho mà chọc giận long nhan, suýt chút nữa bị thất sủng.
Nhưng sau khi được Sở Dao Quang chỉ điểm, Triệu Yến Hoa lại truyền đạt ý này tới Vương công công, Vương công công liền tìm cách chuyển lời lại cho Thục phi nương nương.
Mà Lưu Nhã Ngọc cùng một cung nữ khác chính là những người vừa mới được điều tới hầu hạ Thục phi. Hai người mới này lại cực kỳ thích hợp để làm kẻ thế thân gánh tội. Điều duy nhất phiền phức chính là hai người mới này vốn không đủ tư cách để tiến vào trong điện trực tiếp hầu hạ.
Tuy nhiên, chỉ cần người đứng sau có ý định giá họa, những thứ này hoàn toàn không phải là vấn đề gì to tát.
Khi mở mắt ra, bóng dáng quen thuộc kia vẫn ở ngay trước mắt, chẳng đi đâu cả. Trái tim đang đập dồn dập vì sợ hãi lúc này mới từ từ bình ổn lại.
“Tỷ tỷ…” Giọng nói của Triệu Yến Hoa khàn khàn, mang theo cả cảm giác đau đớn.
“Thôi được rồi, đừng nói nữa. Đệ nghe xem giọng mình đã thành ra thế nào rồi kìa. Sốt đã hạ rồi, lát nữa ăn một chút rồi uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt.”
Triệu Yến Hoa đưa tay sờ cổ họng, mới phát hiện vết thương trên cổ đã được băng bó lại cẩn thận. Nhìn Sở Dao Quang bận rộn đi tới đi lui, đem cháo tới trước mặt, hắn liền mở miệng, ý bảo nàng đút cho mình.
Sở Dao Quang bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng không từ chối.
“Ta có thể lát nữa lại phải đi rồi. Nếu như mấy ngày tới ta không thể đến, đệ tuyệt đối không được nhịn ăn nữa, lại càng không được tự sa sút như lần này. Nếu không, nếu không… ta sẽ không tới gặp đệ nữa.”
“Ta hứa với tỷ tỷ, sẽ không bao giờ làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”
Sở Dao Quang nghe vậy liền mỉm cười, gật đầu rồi lại đút thêm một thìa nữa:
“Ta hy vọng rằng mỗi lần ta đến gặp đệ, đều có thể nhìn thấy những thay đổi mới mẻ của đệ.”
Đối với Sở Dao Quang mà nói, nàng mỗi ngày đều gặp Triệu Yến Hoa, nhưng quả thực nàng không hề hay biết từng có chuyện ba ngày mới mơ thấy hắn một lần. Mà sau khi tỉnh lại từ giấc mơ lần này, nàng càng không biết được lần tiếp theo mình gặp Triệu Yến Hoa sẽ là lúc nào nữa.
Nhưng Sở Dao Quang nghĩ rằng, dù sao cũng đã làm công tác tư tưởng cho Triệu Yến Hoa rồi, chắc sẽ không tái diễn chuyện tuyệt thực như trước nữa.
“Điện hạ.”
Lưu công công cung kính hành lễ, nhưng Triệu Yến Hoa lại chủ động lên tiếng xin lỗi trước.
“Mấy hôm trước ta đã quá tùy hứng rồi, mong Lưu công công đừng để bụng, mong ngươi tiếp tục dạy ta võ nghệ.”
Lưu công công thụ sủng nhược kinh:
“Điện hạ nói quá lời rồi, làm vậy thật sự khiến nô tài tổn thọ mất. Chỉ cần điện hạ bình an vô sự, chúng ta cứ tiếp tục luyện tập như trước là được.”
Những ngày tháng sau đó, quả nhiên giống như lời Sở Dao Quang nói. Không chỉ là cách ba ngày mới gặp, mà hoàn toàn trở nên bất định, không còn bất cứ quy luật nào nữa.
Hiện giờ mọi thứ đều đang phát triển theo hướng mà Triệu Yến Hoa mong muốn. Thế nhưng, dù cho Triệu Yến Hoa có là một viên ngọc quý, thì việc bị vứt bỏ mãi ở một góc khuất chẳng ai chú ý cũng không có tác dụng gì. Hắn nhất định phải tìm cơ hội để đem viên ngọc này ra ngoài ánh sáng, xuất hiện lại trong tầm mắt của mọi người.
Chẳng bao lâu sau, Lưu công công — người thường xuyên kể cho hắn nghe tin tức trong cung — liền mang tới một tin tức cực kỳ hữu dụng.
“Ngũ điện hạ, Thục phi nương nương trong cung vừa mới bị sảy thai rồi.”
Đối với tình hình hậu cung hiện giờ, Triệu Yến Hoa cũng đã hiểu rõ sơ lược.
Vị Thục phi này chính là chỗ dựa đằng sau của Vương công công. Trước đó, nàng ta từng vì làm mất một vật quý trọng do hoàng đế ban cho mà chọc giận long nhan, suýt chút nữa bị thất sủng.
Nhưng sau khi được Sở Dao Quang chỉ điểm, Triệu Yến Hoa lại truyền đạt ý này tới Vương công công, Vương công công liền tìm cách chuyển lời lại cho Thục phi nương nương.
Mà Lưu Nhã Ngọc cùng một cung nữ khác chính là những người vừa mới được điều tới hầu hạ Thục phi. Hai người mới này lại cực kỳ thích hợp để làm kẻ thế thân gánh tội. Điều duy nhất phiền phức chính là hai người mới này vốn không đủ tư cách để tiến vào trong điện trực tiếp hầu hạ.
Tuy nhiên, chỉ cần người đứng sau có ý định giá họa, những thứ này hoàn toàn không phải là vấn đề gì to tát.
3
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
