TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 59
Chương 59

Sở Dao Quang, người suốt nửa năm qua luôn luôn đúng giờ xuất hiện ở Vân Thủy Các, hôm nay lại chậm chạp không xuất hiện. Triệu Yến Hoa, vốn đã quen mỗi ngày đều có thể gặp được nàng, lúc này trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác sợ hãi từ lâu đã không còn xuất hiện.

Tỷ tỷ hôm nay sao không tới? Là lại khôi phục như trước kia, ba ngày mới tới một lần sao, hay là vì một lý do nào khác?

Triệu Yến Hoa ngồi trên bậc thềm, hai tay ôm lấy thân thể của mình, suy nghĩ mãi cuối cùng chỉ tìm ra được một đáp án, chính là bởi hôm qua mình đã tới sòng bạc kiếm tiền, nhất định là vì nguyên nhân này, khiến tỷ tỷ tức giận, cảm thấy hắn hư hỏng rồi.

Vậy phải làm sao bây giờ? Hắn sẽ xin lỗi nàng, sau này không bao giờ đánh bạc nữa, nhưng mà, tỷ tỷ à, tỷ phải xuất hiện trước đã, chỉ khi tỷ xuất hiện ta mới có thể xin lỗi tỷ được chứ.

Lưu công công tới Vân Thủy Các, thấy hôm nay Triệu Yến Hoa không giống như ngày thường lập tức luyện công, mà chỉ ngồi ngẩn người, bèn tiến tới hỏi:

“Điện hạ? Nên luyện công buổi sáng rồi.”

Lưu công công nói xong, nhưng Triệu Yến Hoa không đáp lời, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại mang theo một tia sát khí lạnh lẽo:

“Ra ngoài!”

“Điện hạ?”

“Đừng để ta nói lần thứ hai.”

Lưu công công không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Triệu Yến Hoa thế này, y cũng chẳng dám hỏi thêm gì nữa, chỉ cho rằng hắn bị bệnh không khỏe, trước khi rời đi liền nói sẽ đi mời Đổng y quan tới xem thử.

Đổng y quan không mời tới được, y đành phải đi tìm Vương công công. Mùa đông hiếm người ra ngoài, khả năng Vương công công tới Vân Thủy Các bị người khác nhìn thấy là rất nhỏ, nhưng hiện tại thì không như thế nữa, y không tiện ra mặt. Lưu công công chỉ đành quay lại Vân Thủy Các, nhưng cửa lớn đã đóng chặt, y gọi thế nào cũng không mở cửa.

Lưu công công đành trèo tường vào bên trong, lại lần nữa bị Triệu Yến Hoa đuổi ra ngoài.

Y đem chuyện này bẩm báo lại với Vương công công, sắc mặt Vương công công lập tức trở nên rất khó coi. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng ông chỉ lạnh lùng nói:

“Thôi vậy, ngươi cứ theo thường lệ đưa cơm là được, những việc khác không cần quan tâm nữa.”

Vì vậy, liên tiếp ba ngày sau đó, Triệu Yến Hoa không ăn không uống, chỉ một mình ngồi ở bậc thềm Vân Thủy Các chờ đợi Sở Dao Quang.

Hắn đã không còn sức lực để ngồi nổi nữa, cả người nằm rạp xuống đất, co ro thành một khối. Đôi môi hắn khô nứt bong tróc, sắc mặt tiều tụy trắng bệch. Khi Sở Dao Quang quay trở lại, nàng nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy. Nàng hoảng hốt vội vàng chạy tới nâng hắn dậy, giọng nói cũng mang theo mười phần căng thẳng:

“Triệu Yến Hoa, Triệu Yến Hoa, đệ tỉnh lại đi! Đệ làm sao thế này?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, phản ứng đầu tiên trong đầu Triệu Yến Hoa chính là: Hắn đang nằm mơ. Nhưng thân thể hắn còn nhanh hơn cả suy nghĩ, lập tức dùng cả hai tay ôm chặt lấy Sở Dao Quang, chỉ sợ rằng một giây sau nàng lại biến mất không thấy nữa.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ à, cuối cùng tỷ cũng về rồi. Tỷ đang giận ta đúng không, tại sao đột nhiên lại biến mất như thế chứ?”

Giọng nói của Triệu Yến Hoa yếu ớt như một con mèo nhỏ. Sở Dao Quang nhìn khuôn mặt vốn khó khăn lắm mới nuôi thành bụ bẫm kia nay lại gầy đi tiều tụy, trong lòng đau xót không chịu nổi.

“Đệ nói linh tinh cái gì thế? Ta giận đệ khi nào chứ? Tại sao ta phải giận đệ? Bộ dạng này của đệ, có phải đã không chịu ăn cơm đúng không? Trán nóng lắm, còn đang sốt nữa kìa. Mau buông tay ra đã, để ta đi tìm thuốc và đồ ăn cho đệ.”

Triệu Yến Hoa lại lắc đầu, nước mắt trong mắt hắn cứ thế chảy xuống, rơi lên người Sở Dao Quang.

“Không, ta không buông. Tỷ tỷ nhất định đang tức giận, tức giận vì ta tới sòng bạc kiếm tiền. Nếu tỷ không thích ta đánh bạc, ta sẽ không đi nữa là được, nhưng tỷ đừng bỏ lại ta mà đi mất.”

Nghe ra được ý tứ đại khái, lúc này Sở Dao Quang mới hiểu tại sao Triệu Yến Hoa lại trở nên như vậy. Nàng khẽ thở dài, dịu giọng xuống, vừa đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lên lưng hắn, vừa chậm rãi nói:

“Ta thật sự không hề tức giận, ta cũng hiểu rõ hoàn cảnh khó khăn của đệ, ta biết vì sao đệ tới sòng bạc. Yến Hoa à, đệ tin ta đi, trước hết hãy buông tay ra đã, đệ cần phải ăn chút gì đó và uống thuốc nữa.”

Nghe thấy lời này của Sở Dao Quang, Triệu Yến Hoa mới ngẩng đầu lên, cố gắng muốn nhìn rõ nét mặt của nàng, nhưng vẫn không thể nhìn rõ được.

“Được, ta tin tỷ tỷ.”

Sau đó hắn mới từ từ buông tay ra. Sở Dao Quang đứng dậy đi tìm đồ ăn, lại thấy ở ngoài cửa đặt sẵn mấy hộp cơm, mở ra xem thì thấy tất cả thức ăn bên trong đều chưa từng động qua chút nào. Lập tức trong lòng nàng dâng lên một cơn giận dữ, nhưng vẫn im lặng đóng hộp cơm lại.

Thời tiết hiện giờ cũng không nóng, đồ ăn tuy không bị hỏng nhưng đã nguội lạnh từ lâu rồi. Với tình trạng hiện tại của Triệu Yến Hoa, ăn những thứ này chắc chắn không thích hợp.

7

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.