TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 58
Chương 58

Nhưng khi ấy, Đổng Văn Ngạn nghe xong lời này chỉ cảm thấy Trương Viện phán đang đứng nói chuyện không đau lưng.

“Tiền bối chắc cũng là đại phu?”

Trương Viện phán mỉm cười gật đầu: “Chính là vậy.”

Đổng Văn Ngạn một bên thu dọn đồ đạc, một bên nói tiếp: “Ngài ăn mặc sang trọng thế này, chắc là chuyên xem bệnh cho người giàu có, cả đời này hẳn đã kiếm không ít bạc nhỉ? Chính ngài thuận buồm xuôi gió, hưởng thụ cuộc đời đủ rồi, bây giờ lại khuyên người khác đừng theo đuổi điều đó, có hơi quá đáng rồi chăng?”

Trương Viện phán không ngờ Đổng Văn Ngạn lại nói như vậy, hơi sững sờ một chút, rồi lắc đầu bật cười.

Đến sau này, khi Đổng Văn Ngạn tới Thịnh Kinh, tham gia khảo hạch, tiến vào Thái y viện, nhờ y thuật mà trở thành Ngự y, y mới biết lão nhân mình từng gặp năm xưa chính là vị Viện phán trước đây của Thái y viện.

Bị lòng hư vinh tác quái, y cứ lấp lửng nói rằng mình đến Thái y viện là nhờ Trương Viện phán yêu quý nhân tài. Trương Viện phán còn chưa kịp vạch trần y thì đã qua đời rồi.

Còn tính cách thì lại quá dễ đắc tội người khác, nên Đổng Văn Ngạn rốt cuộc cũng bị giáng xuống làm y quan.

Từ đó, y mới hơi hơi hiểu ra được câu nói năm xưa của Trương Viện phán: Làm một lang y treo biển hành nghề, cứu giúp thiên hạ ở ngoài cung cũng chẳng tệ chút nào, trong cung này có gì tốt đâu cơ chứ? Có điều tiền lương tháng nhiều hơn một chút mà thôi.

Nhưng mà… thực sự đến lúc phải rời khỏi cung rồi, trong lòng Đổng Văn Ngạn dường như vẫn có chút không cam lòng.

Gương mặt chìm vào hồi ức của Đổng Văn Ngạn có phần trầm trọng, đột nhiên “bộp…” một tiếng, Triệu Yến Hoa ném thứ gì đó lên bàn. Đổng Văn Ngạn lập tức bị kéo trở lại hiện tại, nhìn một xấp ngân phiếu dày cộp trên bàn, vẻ mặt y chuyển từ nghi hoặc sang chấn động rồi tới sợ hãi.

“Đưa thần tiền khám bệnh sao? Điện hạ không cần khách khí, Thái y viện hàng tháng đều phát bạc mà. Nhưng mà điện hạ… người đi trộm tiền sao? Trộm của ai vậy? Nếu bị phát hiện nhất định sẽ bị phạt đấy!”

Trên mặt Triệu Yến Hoa thoáng qua vẻ mất kiên nhẫn:

“Đây là bạc ta kiếm được bằng con đường chính đáng. Không phải ngươi muốn ra khỏi cung à? Đã nghĩ kỹ muốn đi đâu chưa? Rời khỏi Thịnh Kinh sao? Nhưng Thịnh Kinh phồn hoa như vậy, ngươi thật sự cam lòng cứ thế mà đi sao?”

Sắc mặt Đổng Văn Ngạn lại một lần nữa trở nên ảm đạm:

“Không cam lòng thì có thể thế nào đây?”

“Đi thuê một cửa hiệu đi. Với y thuật của ngươi, sớm muộn gì cũng nổi danh ở Thịnh Kinh thôi.”

Đổng Văn Ngạn lập tức lấy lại tinh thần:

“Sau đó thì sao nữa!”

“Làm xong chuyện này đã rồi hãy nói sau đi.”

Đổng Văn Ngạn vừa định đưa tay lấy tiền, nhưng ngay lập tức lại khổ sở nói:

“Nhưng thần đâu biết mở tiệm…”

“Không biết thì học chẳng được sao?”

“Nhưng vạn nhất lỗ vốn thì sao?”

L*иg ngực Triệu Yến Hoa phập phồng không ngừng, nhưng nét mặt vẫn kiên định. Dưới ánh nến chập chờn soi sáng, Đổng Văn Ngạn cảm thấy Triệu Yến Hoa lúc này giống như một cao nhân đang ngồi sau màn trướng bày mưu tính kế.

“Không sợ mắc sai lầm, chỉ sợ không dám thử! Trương Toàn có thể thường xuyên xuất cung mua sắm vật phẩm, hắn có thể giúp đỡ ngươi.”

Câu nói này dường như đã cổ vũ được Đổng Văn Ngạn, y trở nên trầm tư suy nghĩ, cuối cùng mới đưa tay cầm lấy ngân phiếu trên bàn.

“Vậy vừa hay, đa tạ điện hạ ban cho tiền khám bệnh vậy.”

“Không phải tiền khám bệnh, mà là hợp tác. Vừa rồi không phải ngươi nói không cần sao? Dù gì Thái y viện cũng đã trả cho ngươi rồi mà.”

“Không phải, điện hạ…”

Lúc này, Đổng Văn Ngạn hận không thể tự tát cho mình hai cái thật mạnh, nhưng vừa nghĩ đến việc sắp được ra khỏi cung lập nên sự nghiệp của riêng mình, lại không tránh khỏi có chút kích động.

Nhìn dáng vẻ này của Đổng Văn Ngạn, trong lòng Triệu Yến Hoa hiểu rõ, hiện tại hắn vẫn chưa có đủ tư cách để khiến Đổng Văn Ngạn thật sự thần phục mình. Cho nên, để Đổng Văn Ngạn ra mặt mở cửa hiệu, mối quan hệ tốt nhất giữa hai người lúc này chính là hợp tác, chứ không phải trên dưới. Dù sao hắn cũng không có người giám sát xem Đổng Văn Ngạn thật sự đi mở tiệm hay cầm tiền chạy mất.

Có điều, Đổng Văn Ngạn cũng không tính là quá ngốc. Y vẫn chưa rõ ràng hoàn toàn thực lực của Triệu Yến Hoa, trong lòng ít nhiều vẫn còn kiêng dè một vị hoàng tử bị nhốt trong lãnh cung. Nhưng y cũng không muốn chịu đối xử như một kẻ không được sủng ái, vậy nên cũng không dám thực sự hoàn toàn không nghe lời.

Trải qua một phen đấu trí ngầm như vậy, sau khi ăn uống no nê, Đổng Văn Ngạn liền rời đi.

Triệu Yến Hoa nhìn ánh nến chập chờn trước mặt, sắc mặt âm trầm khó đoán, không biết đang suy nghĩ điều gì.

5

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.