0 chữ
Chương 57
Chương 57
Nhìn dáng vẻ tự tin của Triệu Yến Hoa, Sở Dao Quang hơi sốt ruột, bởi vì cách chơi mà hắn chọn nàng căn bản không thể âm thầm gian lận được, dù sao nàng cũng không thể giữa bao nhiêu người thế này lại đi nhấc cái bát lên xem trực tiếp được chứ?
Nhà cái không chờ đợi ai, lập tức giơ tay lên bắt đầu lắc xúc xắc. Sau một hồi xóc xong, tất cả mọi người đều lần lượt đặt cược lớn hoặc nhỏ. Triệu Yến Hoa không chút do dự đặt bạc lên cửa lớn.
Mãi tới khi nhìn thấy một lượng bạc của Triệu Yến Hoa biến thành cả một đống bạc, Sở Dao Quang mới kinh ngạc tới mức không khép nổi miệng lại.
“Đệ ít nhiều cũng phải biết chừng mực một chút chứ, thấy tốt thì nên dừng tay.”
Triệu Yến Hoa đương nhiên hiểu rõ điều này, vậy nên hắn mới thắng mấy ván rồi cố ý thua một hai ván, nhưng xét tổng thể thì vẫn là thắng nhiều hơn.
Cuối cùng, hắn cố tình thua liên tiếp bảy tám ván, làm bộ tiếc nuối than thở vận may hôm nay dùng hết rồi, chỉ đành ngày mai lại đến.
Sau khi làm xong màn diễn ấy, hắn mới kéo tay Sở Dao Quang chạy vội ra khỏi sòng bạc.
Sợ rằng phía sau sẽ có đám tay chân trong sòng bạc đuổi theo, Sở Dao Quang vội kéo Triệu Yến Hoa không ngừng chạy, nhưng lại bị Triệu Yến Hoa kéo giữ lại.
“Tỷ tỷ đừng sợ, nơi này là Thịnh Kinh mà. Chút tiền ta thắng được hôm nay, đối với những người giàu có kia chẳng qua chỉ đủ một bữa ăn, yên tâm đi, sẽ không ai đuổi theo đâu. Giờ chúng ta đi đổi bạc thành ngân phiếu trước đã.”
Ra khỏi cung, Triệu Yến Hoa vốn là người không có thân phận hộ tịch, nên không thể vào tiền trang gửi bạc được. Trừ phi hắn vẫn còn là Ngũ hoàng tử trước đây, vẫn còn thế lực, mới có thể làm chuyện này.
Nhưng bây giờ thì không được.
Quay về Vân Thủy Các, sắc trời vừa mới nhá nhem tối. Lưu công công vẫn luôn đứng đợi trong sân, vừa thấy Triệu Yến Hoa bình an trở về, có thể nhìn rõ y thở phào nhẹ nhõm, đặt hộp thức ăn trong tay xuống, lập tức hành lễ rồi lui ra ngoài.
Tháng ba trời dần ấm lên, nhưng mưa cũng ngày một nhiều hơn. Chiều tối, Đổng Văn Ngạn lại tới ăn chực. Hiện tại y và Triệu Yến Hoa đã rất quen thuộc, nhưng Triệu Yến Hoa cảm thấy Đổng Văn Ngạn không hề giống như lời của Trương Toàn nói, là người tự cao tự đại, đầy ngạo khí, ngược lại còn cảm thấy giống một kẻ vô lại hơn.
Chẳng rõ vì lý do gì, hôm nay Sở Dao Quang biến mất từ rất sớm. Triệu Yến Hoa đứng dậy đi tìm, nhưng lại thấy Đổng Văn Ngạn đã ngồi vào bàn.
“Ngũ điện hạ, hôm nay là ngày gì thế này? Chuẩn bị thịnh soạn như vậy, còn có cả rượu nữa?”
“Trước đây từng nghe ngươi nói qua, ngươi muốn ra khỏi cung, đúng không?”
Cho nên, đây là rượu tiễn biệt sao?
Đổng Văn Ngạn đang ăn, nghe vậy lập tức dừng tay, ngây ra nhìn chằm chằm vào Triệu Yến Hoa.
Trong nửa năm qua ở chung, Đổng Văn Ngạn quả thật từng cảm khái nhắc tới chuyện này, nhưng lúc này Triệu Yến Hoa lại nói thẳng ra như vậy, khiến Đổng Văn Ngạn có chút khó chịu.
Y tự mình nói muốn ra khỏi cung thì được, nhưng khi lời này do chính Triệu Yến Hoa nói ra, nghe như thể mắt ngươi giờ đã khỏi rồi, không cần đại phu nữa, ngươi đi được rồi.
Nhưng ngay lập tức, Triệu Yến Hoa lại nói tiếp:
“Vốn dĩ ngươi đang đảm nhiệm chức Ngự y ở Thái y viện, nhưng giờ lại bị giáng chức xuống làm một tiểu y quan. Tính tình và phong thái của ngươi không thay đổi, chỉ e khó lòng thăng tiến. Không có nhân mạch và tiền bạc lo lót, tương lai ngay cả chức y quan nhỏ bé này, sợ rằng cũng chẳng giữ nổi.”
“Cho nên điện hạ có ý gì đây?”
Hai tay Đổng Văn Ngạn nhét trong ống tay áo, quay đầu nhìn sang một bên, giọng nói đã mang theo vài phần khó chịu.
“Không phải ngươi từng nói muốn tích góp ít tiền, ra ngoài làm một du y treo biển hành y, hành nghề cứu thế, cũng thoải mái tự tại hơn ở Thái y viện sao? Chính ngươi cũng từng nói, nếu sớm biết thế này, đã nghe lời của Viện phán tiền nhiệm rồi…”
Nhắc tới việc làm du y, đó vốn là nghề nghiệp của y trước khi tới Thịnh Kinh. Mà khi Triệu Yến Hoa nhắc đến vị Viện phán tiền nhiệm, y lại một lần nữa chìm vào hồi ức.
“Thần từng bái sư ở Dược Vương Cốc, tự nhận y thuật cao siêu. Khi ấy gặp được Trương Viện phán, ông ấy nhìn thấy thần hành y, liền rất cảm khái, bảo rằng làm một vị du y lang bạt khắp nơi, treo biển hành nghề cứu giúp người đời cũng không tồi. Vàng bạc châu báu, tất cả đều chỉ là vật phàm tục… Thần quan sát thấy ông ấy y phục bất phàm, bên cạnh còn có hộ vệ bảo vệ, liền biết thân phận ông ấy nhất định không tầm thường. Hơn nữa trên người ông ấy còn có mùi thuốc thoang thoảng, thần liền biết ông ấy cũng là một vị y giả…”
Nhà cái không chờ đợi ai, lập tức giơ tay lên bắt đầu lắc xúc xắc. Sau một hồi xóc xong, tất cả mọi người đều lần lượt đặt cược lớn hoặc nhỏ. Triệu Yến Hoa không chút do dự đặt bạc lên cửa lớn.
Mãi tới khi nhìn thấy một lượng bạc của Triệu Yến Hoa biến thành cả một đống bạc, Sở Dao Quang mới kinh ngạc tới mức không khép nổi miệng lại.
“Đệ ít nhiều cũng phải biết chừng mực một chút chứ, thấy tốt thì nên dừng tay.”
Triệu Yến Hoa đương nhiên hiểu rõ điều này, vậy nên hắn mới thắng mấy ván rồi cố ý thua một hai ván, nhưng xét tổng thể thì vẫn là thắng nhiều hơn.
Sau khi làm xong màn diễn ấy, hắn mới kéo tay Sở Dao Quang chạy vội ra khỏi sòng bạc.
Sợ rằng phía sau sẽ có đám tay chân trong sòng bạc đuổi theo, Sở Dao Quang vội kéo Triệu Yến Hoa không ngừng chạy, nhưng lại bị Triệu Yến Hoa kéo giữ lại.
“Tỷ tỷ đừng sợ, nơi này là Thịnh Kinh mà. Chút tiền ta thắng được hôm nay, đối với những người giàu có kia chẳng qua chỉ đủ một bữa ăn, yên tâm đi, sẽ không ai đuổi theo đâu. Giờ chúng ta đi đổi bạc thành ngân phiếu trước đã.”
Ra khỏi cung, Triệu Yến Hoa vốn là người không có thân phận hộ tịch, nên không thể vào tiền trang gửi bạc được. Trừ phi hắn vẫn còn là Ngũ hoàng tử trước đây, vẫn còn thế lực, mới có thể làm chuyện này.
Quay về Vân Thủy Các, sắc trời vừa mới nhá nhem tối. Lưu công công vẫn luôn đứng đợi trong sân, vừa thấy Triệu Yến Hoa bình an trở về, có thể nhìn rõ y thở phào nhẹ nhõm, đặt hộp thức ăn trong tay xuống, lập tức hành lễ rồi lui ra ngoài.
Tháng ba trời dần ấm lên, nhưng mưa cũng ngày một nhiều hơn. Chiều tối, Đổng Văn Ngạn lại tới ăn chực. Hiện tại y và Triệu Yến Hoa đã rất quen thuộc, nhưng Triệu Yến Hoa cảm thấy Đổng Văn Ngạn không hề giống như lời của Trương Toàn nói, là người tự cao tự đại, đầy ngạo khí, ngược lại còn cảm thấy giống một kẻ vô lại hơn.
Chẳng rõ vì lý do gì, hôm nay Sở Dao Quang biến mất từ rất sớm. Triệu Yến Hoa đứng dậy đi tìm, nhưng lại thấy Đổng Văn Ngạn đã ngồi vào bàn.
“Ngũ điện hạ, hôm nay là ngày gì thế này? Chuẩn bị thịnh soạn như vậy, còn có cả rượu nữa?”
Cho nên, đây là rượu tiễn biệt sao?
Đổng Văn Ngạn đang ăn, nghe vậy lập tức dừng tay, ngây ra nhìn chằm chằm vào Triệu Yến Hoa.
Trong nửa năm qua ở chung, Đổng Văn Ngạn quả thật từng cảm khái nhắc tới chuyện này, nhưng lúc này Triệu Yến Hoa lại nói thẳng ra như vậy, khiến Đổng Văn Ngạn có chút khó chịu.
Y tự mình nói muốn ra khỏi cung thì được, nhưng khi lời này do chính Triệu Yến Hoa nói ra, nghe như thể mắt ngươi giờ đã khỏi rồi, không cần đại phu nữa, ngươi đi được rồi.
Nhưng ngay lập tức, Triệu Yến Hoa lại nói tiếp:
“Vốn dĩ ngươi đang đảm nhiệm chức Ngự y ở Thái y viện, nhưng giờ lại bị giáng chức xuống làm một tiểu y quan. Tính tình và phong thái của ngươi không thay đổi, chỉ e khó lòng thăng tiến. Không có nhân mạch và tiền bạc lo lót, tương lai ngay cả chức y quan nhỏ bé này, sợ rằng cũng chẳng giữ nổi.”
“Cho nên điện hạ có ý gì đây?”
Hai tay Đổng Văn Ngạn nhét trong ống tay áo, quay đầu nhìn sang một bên, giọng nói đã mang theo vài phần khó chịu.
“Không phải ngươi từng nói muốn tích góp ít tiền, ra ngoài làm một du y treo biển hành y, hành nghề cứu thế, cũng thoải mái tự tại hơn ở Thái y viện sao? Chính ngươi cũng từng nói, nếu sớm biết thế này, đã nghe lời của Viện phán tiền nhiệm rồi…”
Nhắc tới việc làm du y, đó vốn là nghề nghiệp của y trước khi tới Thịnh Kinh. Mà khi Triệu Yến Hoa nhắc đến vị Viện phán tiền nhiệm, y lại một lần nữa chìm vào hồi ức.
“Thần từng bái sư ở Dược Vương Cốc, tự nhận y thuật cao siêu. Khi ấy gặp được Trương Viện phán, ông ấy nhìn thấy thần hành y, liền rất cảm khái, bảo rằng làm một vị du y lang bạt khắp nơi, treo biển hành nghề cứu giúp người đời cũng không tồi. Vàng bạc châu báu, tất cả đều chỉ là vật phàm tục… Thần quan sát thấy ông ấy y phục bất phàm, bên cạnh còn có hộ vệ bảo vệ, liền biết thân phận ông ấy nhất định không tầm thường. Hơn nữa trên người ông ấy còn có mùi thuốc thoang thoảng, thần liền biết ông ấy cũng là một vị y giả…”
7
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
