TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 56
Chương 56

Sau khi Trương Toàn rời đi, Vương Thừa Phúc đã điều tới một thái giám mới. Thái giám này khoảng hơn hai mươi tuổi, ngoài việc hằng ngày đưa cơm đưa than, còn có thêm một nhiệm vụ quan trọng nhất, đó chính là dạy võ.

Triệu Yến Hoa không thích bản thân yếu ớt, hắn khao khát sức mạnh. Hắn ở Vân Thủy Các suốt ba năm, dù là đọc sách hay luyện võ, đều đã chậm hơn các huynh đệ của hắn ba năm rồi.

Vì thế, hắn phải bỏ ra nhiều thời gian hơn để học tập.

Nhưng trong sân nhỏ làm sao có thể nuôi dưỡng được cây lớn chọc trời, Triệu Yến Hoa muốn biết trình độ thực sự của mình thế nào, biện pháp tốt nhất chính là tìm người để so tài. Có điều, chuyện cấp bách hiện giờ không phải là việc ấy.

“Tỷ tỷ, ta muốn xuất cung.”

Sở Dao Quang không phản đối. Mỗi lần nằm mộng đều chỉ quanh quẩn trong Vân Thủy Các, nàng cũng muốn ra ngoài ngắm thử cảnh sắc bên ngoài Vân Thủy Các, trong hoàng cung Đại Yến này một chút.

“Được thôi, giờ tuyết cũng tan rồi. Đổng y quan nói mắt đệ cũng gần khỏi hẳn, có thể ngừng uống thuốc. Nhưng mà chúng ta làm thế nào để ra khỏi cung đây? Giả làm thái giám xuất cung đi mua đồ à?”

Qua thêm một năm nữa, Triệu Yến Hoa đã cao lên không ít, mắt hắn cũng đã gần khỏi. Thế nhưng điều khiến hắn thất vọng chính là hắn vẫn không thể nhìn rõ diện mạo của Sở Dao Quang.

Quả nhiên, Sở Dao Quang thực sự là thần tiên, nên mới không để phàm nhân nhìn rõ chân dung của nàng sao?

“Không được, mỗi lần ra cung mua đồ đều là những gương mặt quen thuộc, hơn nữa còn phải có lệnh bài. Dù là người mới cũng phải có người quen dẫn đi vài lần mới được, nếu không sẽ không thể ra khỏi cửa. Vương công công cũng đang bị người khác để mắt, không thể gây thêm phiền phức cho hắn nữa. Nhưng Vân Thủy Các vốn nằm ở rìa cung điện, có vài cây cỏ rễ cây đã đâm xuyên tường, ta lại đυ.c thêm một cái cửa nhỏ nữa, chúng ta có thể ra ngoài bằng lối ấy.”

“Vậy Lưu công công?”

“Không sao, ta nói với hắn rồi.”

Lưu công công chính là người mà Vương công công phái tới để dạy võ cho Triệu Yến Hoa. Triệu Yến Hoa đã nói như vậy rồi, Sở Dao Quang cũng không do dự nữa, trực tiếp đi theo hắn tới chỗ lỗ hổng nhỏ kia, cùng nhau ra khỏi cung.

Ra khỏi cung rất thuận lợi, nhưng đường đi lại cực kỳ khó khăn. Sở Dao Quang thậm chí còn sợ trong đám cỏ cây cao hơn cả người kia sẽ bất ngờ có con rắn nào bò ra. Nàng thì chắc chắn sẽ không bị cắn, nhưng Triệu Yến Hoa thì hẳn là thê thảm rồi.

Khởi hành từ sáng sớm, khi đi tới đường cái thì đã là giữa trưa.

Lúc này Triệu Yến Hoa đã vô cùng nhếch nhác, Sở Dao Quang giúp hắn gỡ những bụi cỏ dính đầy trên y phục.

Chỉnh trang lại ổn thỏa xong, Triệu Yến Hoa liền móc từ trong người ra cái bánh, ăn lót dạ xong thì bắt đầu dạo quanh chợ.

Trong thành Thịnh Kinh, ngay dưới chân thiên tử, dù đang là buổi trưa, nhưng đường phố vẫn cực kỳ náo nhiệt.

“Đệ tính làm gì vậy? Đi tìm người đánh nhau thử sức à?”

Triệu Yến Hoa lắc đầu:

“Đi kiếm tiền!”

Sở Dao Quang cực kỳ kinh ngạc:

“Với cái thân thể gầy yếu thế này của đệ, làm được cái gì chứ?”

“Muốn kiếm tiền nhanh nhất, chỉ có thể vào sòng bạc thôi.”

Sở Dao Quang vừa định nói, nhỏ tuổi như vậy đã dính vào bài bạc làm gì, nhưng Triệu Yến Hoa đã kéo nàng chạy vào một sòng bạc.

Trong sòng bạc người người náo nhiệt, đủ hạng người hỗn tạp, nhưng Triệu Yến Hoa rất nhanh đã tìm được một chỗ chen vào, sau đó lấy từ trong người ra một lượng bạc để làm tiền vốn.

Đây là số tiền hắn vay của Lưu công công, nên chỉ được phép thắng, không được phép thua.

Lúc này Sở Dao Quang mới hiểu được mục đích Triệu Yến Hoa vay tiền, trong lòng vốn thoáng qua một tia giận dữ, nhưng nghĩ lại, không có tiền thì khó mà làm được việc gì. Ngay cả ở trong cung, nếu Triệu Yến Hoa muốn rời khỏi Vân Thủy Các, muốn giao thiệp với nhiều người hơn, thì nhất định phải có bạc để lo liệu trên dưới.

Hết cách, Sở Dao Quang không thể thực sự trơ mắt nhìn Triệu Yến Hoa thua tiền, liền lập tức chạy đến phía sau nhà cái, nói với Triệu Yến Hoa:

“Ta sẽ giúp đệ!”

Thấy trên mặt Sở Dao Quang không có vẻ tức giận, Triệu Yến Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chỉ cười một cái, rồi đưa tay lên sờ sờ tai.

Mắt hắn gặp chuyện suốt ba năm, những lúc không nhìn rõ đều dựa vào tai để phân biệt đồ vật, chút trò nghe xúc xắc đoán số này chẳng có vấn đề gì cả. Hơn nữa, hắn đã bí mật luyện tập rất nhiều lần ở Vân Thủy Các rồi.

5

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.