TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 52
Chương 52

Vừa nói xong, Sở Dao Quang lại ôm lấy khuôn mặt, quay đầu nhìn về phía Triệu Yến Hoa, cười nói:

“Ta ấy à, chỉ là một người hết sức tầm thường, chứ chẳng phải tiên nữ thanh cao gì mà coi tiền bạc như cỏ rác đâu!”

Triệu Yến Hoa nghe những lời này của Sở Dao Quang, trên khuôn mặt bỗng hiện lên vẻ vô cùng kiên định, hai tay cũng bất giác nắm chặt vạt áo.

Hắn nghiêm túc nhìn về phía Sở Dao Quang rồi nói:

“Tỷ tỷ là người tốt nhất thế gian này. Những thứ đó, tương lai ta nhất định sẽ dành hết cho tỷ!”

Nghe hắn nói vậy, Sở Dao Quang bị chọc cười thành tiếng, nhưng vẫn vỗ vỗ nhẹ lên vai Triệu Yến Hoa rồi nói:

“Tốt lắm, rất có chí khí! Vậy nửa đời sau này của ta có được ăn ngon mặc đẹp, sống sung sướиɠ an nhàn hay không, tất cả đều trông cậy vào đệ đấy nhé!”

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Sở Dao Quang hiểu rõ, tất cả chuyện này chỉ là một giấc mộng của nàng mà thôi. Đến khi tỉnh lại, nàng vẫn là một con người nhỏ bé, khổ cực đang lăn lộn ngoài xã hội, một nhân viên thực tập với đồng lương ít ỏi đáng thương.

Vừa nghĩ tới chuyện một lát nữa mình sẽ phải tỉnh dậy, trái tim đang vui vẻ bỗng nhiên nguội lạnh hẳn đi.

Nhưng đối với Triệu Yến Hoa, đây là một Trung thu vô cùng khó quên, bởi từ nay hắn không còn cô đơn lẻ loi nữa. Hắn đã có một người ở bên cạnh, có một người để hắn nhung nhớ trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, Đổng Văn Ngạn liền đến Vân Thủy Các để bắt đầu chẩn trị cho Triệu Yến Hoa.

Cần châm cứu thì châm cứu, uống thuốc thì uống thuốc, ngâm mình tắm thuốc thì cứ làm theo, dù đau đến mấy, cho dù mồ hôi đầm đìa khắp trán, Triệu Yến Hoa vẫn không kêu than lấy một tiếng.

Hắn chẳng sợ đau, chỉ sợ đôi mắt hồi phục quá chậm.

Nhưng điều khiến hắn đau khổ nhất chính là đôi mắt cũng phải đắp thuốc.

Vốn dĩ trước đây hắn vẫn còn nhìn thấy một chút hình ảnh mơ hồ, nhưng từ khi phải đắp lớp thuốc dày đặc và ẩm ướt kia lên mắt, hắn chẳng còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa. Không thể xác định rõ bóng dáng của Sở Dao Quang, điều này khiến hắn luôn cảm thấy vô cùng bất an.

Luyện xong mấy lượt Bát đoạn cẩm, trán Triệu Yến Hoa bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Hắn đứng yên trong sân, hồi lâu vẫn không cử động gì thêm nữa. Sở Dao Quang bèn bước đến bên cạnh, giúp hắn lau sạch mồ hôi.

Hiện tại vóc dáng của Triệu Yến Hoa đã cao lên không ít, sắc mặt cũng hồng hào khỏe mạnh hơn. Nàng nắm lấy tay hắn, kéo hắn ngồi xuống tấm đệm ở bậc thềm rồi nói:

“Nếu đệ thật sự thấy bất an như vậy, thì cứ nắm lấy vạt áo của ta là được rồi.”

Nói xong, nàng liền đặt vạt áo vào trong tay Triệu Yến Hoa, tay kia vẫn không ngừng động tác, tiếp tục may cho hắn bộ y phục mùa đông mới.

Triệu Yến Hoa nắm lấy vạt áo của Sở Dao Quang, cảm giác trong lòng bàn tay mềm mại, bông xù như thể đang nắm lấy một chú mèo con hay thỏ nhỏ vậy. Hắn bất giác vô cùng tò mò, tự hỏi không biết bộ y phục nàng đang mặc là trông như thế nào.

“Đệ hãy đọc lại một lần cuốn "Đại học" mà lần trước ta từng đọc cho đệ nghe đi.”

Thân thể Triệu Yến Hoa ngày càng khỏe mạnh, vóc dáng cũng đã cao lớn hơn, đôi mắt thì sắp được hồi phục, giờ chỉ còn mỗi vấn đề học hành là cần tăng cường thêm nữa. Hắn không thể nào cứ mãi dừng lại ở trình độ học vấn của ba năm về trước được.

Sở Dao Quang phát hiện rằng, mỗi lần ngủ mà ôm theo sách bên mình thì khi đến đây, nàng vẫn có thể mang theo được những cuốn sách ấy. Vì thế, nàng đã mang luôn những cuốn sách “Tứ thư Ngũ kinh” mà mình từng mua trên mạng nhưng vẫn để xếp xó, phủ đầy bụi vì chưa từng đọc qua bao giờ. Hằng ngày nàng đều đọc nội dung trong đó cho Triệu Yến Hoa nghe, bảo hắn tự ghi nhớ, sau đó lại giải thích cho hắn phần chú thích trong sách.

Sở Dao Quang không phải là giáo viên, cũng không học chuyên ngành Hán ngữ nên chẳng biết dạy học thế nào, chỉ có thể đọc lại từng chữ trong sách mà thôi.

May mắn thay, bản thân Triệu Yến Hoa vốn rất thông minh sáng dạ. Từ từ, hắn cũng có thể tự mình suy nghĩ, hiểu rõ hơn nội dung trong sách.

Ngày nối ngày, tháng nối tháng, đôi mắt của Triệu Yến Hoa cuối cùng cũng đã khá hơn nhiều. Thị lực của hắn dần dần rõ nét, không cần phải ngày nào cũng châm cứu nữa, nhưng việc uống thuốc và đắp thuốc thì vẫn chưa thể dừng lại.

Mắt hồi phục tốt, tâm trạng của Triệu Yến Hoa tự nhiên cũng vui vẻ hơn hẳn. Lại thêm được mặc bộ y phục mùa đông mới do chính tay Sở Dao Quang may cho, quả thật là vui sướиɠ không kể xiết. Cứ thế cho tới khi Thịnh Kinh bắt đầu rơi tuyết.

Vân Thủy Các vốn dĩ nằm ở góc hẻo lánh nhất trong hoàng cung, nơi đây không hề có địa long (lò sưởi ngầm dưới lòng đất). Thêm nữa, khu này lại sát ngay bên cạnh hồ nước, nên thời tiết càng thêm rét buốt.

Dù trước đó đã tích trữ sẵn không ít củi lửa, nhưng vì mỗi ngày đều phải nấu nướng nên củi cũng vơi dần. Hiện tại muốn sưởi ấm cũng chỉ có thể đợi tới ban đêm, còn ban ngày thì chỉ còn cách dựa vào vận động của bản thân Triệu Yến Hoa để giữ ấm.

Trước kia, Triệu Yến Hoa từng bảo Trương Toàn tìm cơ hội liên lạc với vị Vương công công tên là Vương Thừa Phúc. Nhưng dù sao Trương Toàn cũng chỉ là một tiểu thái giám cấp thấp, không phẩm cấp, thành thật mà nói thì nhiệm vụ này hơi quá khó khăn với hắn. Tuy nhiên, khi đông vừa tới, Vương công công quả nhiên cũng giống như những năm trước, lại tiếp tục sai người tới Vân Thủy Các.

Để tránh bị người khác nhận ra điều gì khác thường, Triệu Yến Hoa vẫn mặc chiếc áo mùa đông cũ kỹ, dơ bẩn ra ngoài cùng, y hệt như mùa đông mọi năm, lặng lẽ ngồi trên bậc thềm.

2

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.