0 chữ
Chương 51
Chương 51
Loại độc này thật ra không khó giải, hơn nữa Triệu Yến Hoa trúng độc cũng không quá nhiều, chỉ ảnh hưởng đến đôi mắt chứ không có thêm biến chứng nào khác. Tuy nhiên, chất độc đã ở trong cơ thể suốt ba năm, muốn một sớm một chiều mà giải hết độc là không thể nào, ít nhất cũng phải mất vài tháng.
Nghe xong lời giải thích của Đổng Văn Ngạn, cả Sở Dao Quang và Triệu Yến Hoa đều không khỏi vui mừng, thế là lại nâng ly uống thêm vài chén nữa.
Sở Dao Quang đứng bên cạnh vội vàng ngăn cản:
“Đệ mới bao nhiêu tuổi, một đứa trẻ uống nhiều rượu như vậy làm gì hả? Mau bỏ xuống, đệ nhìn xem, đến cả Trương Toàn cũng không uống nữa kìa.”
Quả thật, Trương Toàn cũng chẳng dám uống nhiều. Nếu lát nữa hắn trở về, bị mấy thái giám ở cùng phòng phát hiện mình có mùi rượu, mà còn là loại rượu ngon như Xuân lê nhưỡng, chắc chắn lại thêm một trận rắc rối nữa.
Triệu Yến Hoa không dám cãi lời nàng, đành phải đặt ly rượu xuống. Ngược lại, Đổng Văn Ngạn chẳng chút khách khí nào, một mình uống sạch cả bình rượu.
Tuy vậy, loại rượu này vốn không quá mạnh, thế nên Đổng Văn Ngạn cũng không bị say. Sở Dao Quang cũng không muốn để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trương Toàn đeo hòm thuốc trên lưng, tiễn chân Đổng Văn Ngạn ra tới cửa cung. Đổng Văn Ngạn quay đầu lại, nói với Triệu Yến Hoa:
“Ngày mai thần sẽ mang thuốc đến, lại giúp điện hạ châm cứu trị liệu. Xin điện hạ nghỉ ngơi sớm, thần xin cáo lui.”
Vân Thủy Các một lần nữa chỉ còn lại Triệu Yến Hoa và Sở Dao Quang. Sở Dao Quang vô thức bước ra ngoài hiên nhà, vươn vai một cái thật thoải mái, nhìn ánh trăng sáng tỏ trên trời rồi quay đầu lại nói:
“Hôm nay trăng thật tròn, không bao lâu nữa, đệ cũng sẽ nhìn thấy nó thôi.”
Triệu Yến Hoa chậm rãi tiến lên phía trước, vẻ mặt có chút ngượng ngùng không được tự nhiên.
“Cảm ơn tỷ tỷ. Ba năm trước đây, mỗi dịp Trung thu ta đều trải qua một mình. Năm nay Trung thu đã có tỷ tỷ ở bên cạnh ta rồi.”
Sở Dao Quang đưa tay lên muốn xoa đầu hắn, nhưng Triệu Yến Hoa hơi né người tránh đi, rồi vội vàng nói tiếp:
“Tỷ tỷ, ta đã chuẩn bị một món quà nhỏ, hy vọng tỷ… đừng chê nó quá đơn giản.”
Nói xong, hắn lấy từ trong ngực áo ra một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ, trên đó được điêu khắc hình hoa sen và gương sen. Hắn không rõ là Sở Dao Quang có biết búi tóc hay không, nhưng mỗi lần gặp nàng, tóc nàng đều xõa dài.
Trước đó, Triệu Yến Hoa từng hỏi qua Trương Toàn rằng trong Vân Thủy Các có loại cây gì. Trương Toàn đáp rằng ở đây có một cây đào, nhưng vì sinh trưởng không tốt nên chưa từng ra hoa kết quả.
Triệu Yến Hoa bỗng nhiên nhớ lại câu thơ mà trước kia mình từng học trong "Kinh Thi":
“Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi thất kỳ gia.”
(Nghĩa sát là: Cây đào xanh tốt, hoa nở rực rỡ. Người con gái kia xuất giá, chắc chắn sẽ hòa thuận trong gia đình mới.)
Hắn chọn lựa rất lâu, cũng mất rất nhiều thời gian để khắc ra được chiếc trâm cài này.
Bản thân hắn cũng biết món quà này chắc chắn không đủ tinh xảo, nhưng quả thật hắn chẳng còn gì khác để mang ra làm quà tặng nữa rồi.
Dường như sợ Sở Dao Quang sẽ chê bai món quà của mình, Triệu Yến Hoa dè dặt hỏi:
“Tỷ tỷ… tỷ có thích không?”
Sở Dao Quang lập tức ngạc nhiên và vui mừng thốt lên:
“Thật là lợi hại quá đi! Tất nhiên ta rất thích rồi, chắc hẳn đệ phải mất rất nhiều thời gian để khắc ra nó đúng không? Cảm ơn đệ nhiều nha!”
Nghe được lời khẳng định từ Sở Dao Quang, đối với Triệu Yến Hoa mà nói còn quý giá hơn bất kỳ vật chất nào trên đời. Hắn không nhịn được mà hô hấp trở nên gấp gáp.
“Tỷ tỷ thích là tốt rồi. Sau này tỷ tỷ còn thích cái gì, muốn thứ gì, nhất định phải nói với ta nhé. Ta nhất định sẽ dành tất cả những điều đó cho tỷ.”
Nhìn dáng vẻ mong đợi của Triệu Yến Hoa, Sở Dao Quang cũng không muốn làm hắn mất hứng, vì vậy vui vẻ đáp:
“Thứ mà ta thích à? Nhiều lắm luôn đó. Quần áo thật đẹp nè, tiền tiêu không hết nè, trang sức vàng bạc sáng lấp lánh nè, còn cả được tự do thoải mái thưởng thức đủ loại mỹ vị ăn mãi không hết nữa!”
Nói xong, Sở Dao Quang chống cằm, vẻ mặt tràn đầy mong chờ và hạnh phúc:
“A~ Những ngày tháng như vậy, chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy tuyệt vời rồi.”
Nghe xong lời giải thích của Đổng Văn Ngạn, cả Sở Dao Quang và Triệu Yến Hoa đều không khỏi vui mừng, thế là lại nâng ly uống thêm vài chén nữa.
Sở Dao Quang đứng bên cạnh vội vàng ngăn cản:
“Đệ mới bao nhiêu tuổi, một đứa trẻ uống nhiều rượu như vậy làm gì hả? Mau bỏ xuống, đệ nhìn xem, đến cả Trương Toàn cũng không uống nữa kìa.”
Quả thật, Trương Toàn cũng chẳng dám uống nhiều. Nếu lát nữa hắn trở về, bị mấy thái giám ở cùng phòng phát hiện mình có mùi rượu, mà còn là loại rượu ngon như Xuân lê nhưỡng, chắc chắn lại thêm một trận rắc rối nữa.
Tuy vậy, loại rượu này vốn không quá mạnh, thế nên Đổng Văn Ngạn cũng không bị say. Sở Dao Quang cũng không muốn để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trương Toàn đeo hòm thuốc trên lưng, tiễn chân Đổng Văn Ngạn ra tới cửa cung. Đổng Văn Ngạn quay đầu lại, nói với Triệu Yến Hoa:
“Ngày mai thần sẽ mang thuốc đến, lại giúp điện hạ châm cứu trị liệu. Xin điện hạ nghỉ ngơi sớm, thần xin cáo lui.”
Vân Thủy Các một lần nữa chỉ còn lại Triệu Yến Hoa và Sở Dao Quang. Sở Dao Quang vô thức bước ra ngoài hiên nhà, vươn vai một cái thật thoải mái, nhìn ánh trăng sáng tỏ trên trời rồi quay đầu lại nói:
“Hôm nay trăng thật tròn, không bao lâu nữa, đệ cũng sẽ nhìn thấy nó thôi.”
“Cảm ơn tỷ tỷ. Ba năm trước đây, mỗi dịp Trung thu ta đều trải qua một mình. Năm nay Trung thu đã có tỷ tỷ ở bên cạnh ta rồi.”
Sở Dao Quang đưa tay lên muốn xoa đầu hắn, nhưng Triệu Yến Hoa hơi né người tránh đi, rồi vội vàng nói tiếp:
“Tỷ tỷ, ta đã chuẩn bị một món quà nhỏ, hy vọng tỷ… đừng chê nó quá đơn giản.”
Nói xong, hắn lấy từ trong ngực áo ra một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ, trên đó được điêu khắc hình hoa sen và gương sen. Hắn không rõ là Sở Dao Quang có biết búi tóc hay không, nhưng mỗi lần gặp nàng, tóc nàng đều xõa dài.
Trước đó, Triệu Yến Hoa từng hỏi qua Trương Toàn rằng trong Vân Thủy Các có loại cây gì. Trương Toàn đáp rằng ở đây có một cây đào, nhưng vì sinh trưởng không tốt nên chưa từng ra hoa kết quả.
“Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi thất kỳ gia.”
(Nghĩa sát là: Cây đào xanh tốt, hoa nở rực rỡ. Người con gái kia xuất giá, chắc chắn sẽ hòa thuận trong gia đình mới.)
Hắn chọn lựa rất lâu, cũng mất rất nhiều thời gian để khắc ra được chiếc trâm cài này.
Bản thân hắn cũng biết món quà này chắc chắn không đủ tinh xảo, nhưng quả thật hắn chẳng còn gì khác để mang ra làm quà tặng nữa rồi.
Dường như sợ Sở Dao Quang sẽ chê bai món quà của mình, Triệu Yến Hoa dè dặt hỏi:
“Tỷ tỷ… tỷ có thích không?”
Sở Dao Quang lập tức ngạc nhiên và vui mừng thốt lên:
“Thật là lợi hại quá đi! Tất nhiên ta rất thích rồi, chắc hẳn đệ phải mất rất nhiều thời gian để khắc ra nó đúng không? Cảm ơn đệ nhiều nha!”
Nghe được lời khẳng định từ Sở Dao Quang, đối với Triệu Yến Hoa mà nói còn quý giá hơn bất kỳ vật chất nào trên đời. Hắn không nhịn được mà hô hấp trở nên gấp gáp.
“Tỷ tỷ thích là tốt rồi. Sau này tỷ tỷ còn thích cái gì, muốn thứ gì, nhất định phải nói với ta nhé. Ta nhất định sẽ dành tất cả những điều đó cho tỷ.”
Nhìn dáng vẻ mong đợi của Triệu Yến Hoa, Sở Dao Quang cũng không muốn làm hắn mất hứng, vì vậy vui vẻ đáp:
“Thứ mà ta thích à? Nhiều lắm luôn đó. Quần áo thật đẹp nè, tiền tiêu không hết nè, trang sức vàng bạc sáng lấp lánh nè, còn cả được tự do thoải mái thưởng thức đủ loại mỹ vị ăn mãi không hết nữa!”
Nói xong, Sở Dao Quang chống cằm, vẻ mặt tràn đầy mong chờ và hạnh phúc:
“A~ Những ngày tháng như vậy, chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy tuyệt vời rồi.”
4
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
