TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50

Trương Toàn ôm chiếc hòm thuốc của Đổng Văn Ngạn, ánh mắt vô thức nhìn vào trong phòng, không nhịn được mà khẽ nuốt nước bọt. Mấy ngày nay đi theo Triệu Yến Hoa dùng bữa, hắn cũng đã béo lên được mấy cân, chỉ là trời trở lạnh, quần áo mặc dày hơn nên người ngoài cũng không dễ nhìn ra.

Một lúc sau, Đổng Văn Ngạn buông cổ tay của Triệu Yến Hoa ra, thở dài một hơi thật sâu rồi rơi vào im lặng. Hai tay y chống trên đùi, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Trái lại, Triệu Yến Hoa rất bình tĩnh, lên tiếng hỏi:

“Xin Đổng y quan hãy cho ta biết, mắt của ta rốt cuộc là do nguyên nhân gì gây nên?”

Đổng Văn Ngạn đứng dậy, đi qua đi lại trong sân, sắc mặt lộ rõ vẻ khó xử:

“Ngũ điện hạ, thần chỉ là một y quan nhỏ nhoi, không có người chống lưng, phẩm cấp cũng thấp, thật sự không muốn bước vào vũng nước đυ.c này.”

Trương Toàn nghe xong không hiểu gì cả, trong lòng khó hiểu, rõ ràng chỉ là xem bệnh thôi, sao lại biến thành chuyện dính líu phức tạp rồi?

Triệu Yến Hoa thu tay về, nét mặt vẫn bình thản như mọi ngày, hắn nhẹ nhàng nói:

“Đôi mắt này của ta, là do trúng độc phải không?”

Đổng Văn Ngạn không trả lời. Ba năm vào Thái y viện, y cũng đã nhìn thấu những tranh đấu lừa lọc trong cung, giờ đây chỉ muốn sống qua ngày chờ đến kỳ lĩnh lương bổng, đợi đến lúc thích hợp liền từ quan ra khỏi cung mà thôi.

Một vị hoàng tử đã bị giáng tới tận Vân Thủy Các, cần gì còn phải hạ độc hắn nữa? Nếu như bây giờ chữa khỏi mắt cho hắn, vậy chẳng phải sẽ đắc tội với kẻ đứng sau, người muốn hại Triệu Yến Hoa hay sao?

Đổng Văn Ngạn vẫn chưa muốn chết.

Nhất thời, cả viện lại chìm vào yên lặng. Tiết trời mùa thu tối xuống sớm hơn bình thường. Lúc này, Sở Dao Quang bước ra khỏi phòng, nhìn ba người đang im lặng, nàng liền lên tiếng:

“Cơm nước đã chuẩn bị xong cả rồi, chi bằng vừa ăn vừa nói chuyện tiếp đi.”

Triệu Yến Hoa hơi quay đầu lại, rồi lập tức mở miệng mời Đổng Văn Ngạn vào trong dùng bữa.

Tới lúc này Đổng Văn Ngạn mới để ý, hóa ra trong không khí từ nãy đến giờ vẫn luôn phảng phất một mùi thơm nức mũi.

Cảnh tượng hôm nay thật quá mức kỳ lạ. Một vị hoàng tử ở lãnh cung, vậy mà lại ăn ngon đến mức này. Bốn món mặn một món canh, thậm chí còn có cả rượu nữa.

Không thể nhìn thấy hay nghe được tiếng Sở Dao Quang, Đổng Văn Ngạn kinh ngạc ra mặt, trong lòng chần chừ không biết mình có nên ngồi xuống hay không.

Thấy Triệu Yến Hoa đã mở lời, Đổng Văn Ngạn vẫn còn do dự, liền bị Trương Toàn mạnh tay ấn xuống ghế, rồi lập tức rót rượu cho hai người, mở miệng nói thay cho Triệu Yến Hoa:

“Đổng y quan, điện hạ nói hôm nay là Trung Thu, nô tài như ta hôm nay có thể cùng hai vị dùng bữa, quả là phúc phận trời ban rồi. Đổng y quan một thân một mình ở Thịnh Kinh, cũng không có ai dựa dẫm, vì vậy điện hạ mới mời ngài cùng dùng cơm, chắc ngài không chê chứ?”

Lời này khiến Đổng Văn Ngạn trở nên có phần gò bó, vội vàng nói:

“Đâu có, đâu có!”

Triệu Yến Hoa nâng ly rượu lên, kính về phía Đổng Văn Ngạn.

“Hiện tại thân phận ta như thế này, Đổng y quan không dám chữa trị cho ta, ta cũng có thể hiểu được. Nhưng Đổng y quan thử nghĩ ngược lại mà xem, một hoàng tử bị thất sủng như ta, tại sao âm thầm lại có được đãi ngộ như thế này? Có lẽ ngươi sẽ không còn nhiều băn khoăn như vậy nữa.”

Đổng Văn Ngạn cầm ly rượu trên tay mà ngây ra một lúc, ánh mắt hắn đảo qua nhìn Trương Toàn, rồi lại nhìn Triệu Yến Hoa, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Sở Dao Quang nhìn bộ dạng của ba người bọn họ, không khỏi bật cười. Nàng nói với Triệu Yến Hoa:

“Đệ đúng là biết cách mượn oai hùm dọa người, khiến Đổng Văn Ngạn cho rằng bề ngoài đệ sống khổ sở ở Vân Thủy Các, nhưng kỳ thực phía sau lại có hậu thuẫn cực kỳ vững chắc.”

Triệu Yến Hoa nghe xong không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi cười. Nhưng trong mắt của Đổng Văn Ngạn, nụ cười này lại như thể biểu hiện sự tự tin tuyệt đối của một người đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Nếu quả thực như vậy, thì y chữa trị cho Triệu Yến Hoa chắc hẳn sẽ không làm mất lòng người nào.

Nghĩ tới đây, Đổng Văn Ngạn lập tức tỏ ý rằng y sẽ thử cố gắng chữa trị, rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Nghe được lời này, cuối cùng trái tim luôn lơ lửng của Sở Dao Quang mới thực sự nhẹ nhõm trở lại.

Vừa ăn, Đổng Văn Ngạn vừa kể rõ tình trạng trúng độc của Triệu Yến Hoa.

Loại độc này gọi là Nhật Nguyệt Hối, hàm ý từ nay trở đi nhật nguyệt không còn ánh sáng.

Ở dân gian hầu như chưa từng nghe qua loại độc này, nhưng từ khi Đổng Văn Ngạn trở thành y quan, do rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, ngày ngày đều lật giở sách thuốc, vì vậy y mới tình cờ đọc được về loại độc dược này.

2

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.