TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 49

Sau khi nói xong, Sở Dao Quang nhìn về phía Triệu Yến Hoa. Triệu Yến Hoa hít sâu một hơi, hướng về phía Trương Toàn nói:

“Ngươi có thể mời hắn tới Vân Thủy Các được không?”

Trương Toàn nghe vậy không lập tức nhận lời ngay, mà cúi đầu trầm ngâm một lúc, rồi mới đáp:

“Nô tài sẽ thử xem sao.”

Lại thêm vài ngày nữa trôi qua, cái nóng trong không khí cũng dần tan biến, thậm chí còn bắt đầu xuất hiện chút hơi lạnh.

Triệu Yến Hoa không có y phục mùa thu dày mỏng vừa phải. Nếu mặc đồ mùa đông thì lại hơi nóng, vì vậy chỉ có thể mặc chồng hai chiếc áo mùa hè lên. Dẫu vậy, tay hắn vẫn còn khá lạnh.

Còn về bộ y phục mới mà Sở Dao Quang may cho hắn, hắn hoàn toàn không nỡ mặc.

Sở Dao Quang biết được việc này thì lập tức tìm bộ đồ ra, ép hắn phải mặc vào ngay, nếu không nàng sẽ ném luôn bộ y phục đi, từ nay cũng chẳng may thêm đồ mới cho hắn nữa.

Triệu Yến Hoa sợ Sở Dao Quang thật sự sẽ vứt đồ đi, đành phải ngoan ngoãn mặc tất cả lên người.

Trong thời gian chờ Trương Toàn đưa Đổng Văn Ngạn tới Vân Thủy Các, trời đổ vài trận mưa thu. Rau củ trong sân nhờ vậy mà phát triển khá tốt, tất cả đều được Sở Dao Quang dùng để bồi bổ thêm cho Triệu Yến Hoa.

Qua một khoảng thời gian được ăn uống đầy đủ, khuôn mặt vốn gầy yếu của Triệu Yến Hoa giờ đây đã có thêm sắc hồng, thân thể cũng không còn gầy gò như trước. Những vết bầm tím trên người hắn dần tan biến hết, dung mạo lúc này đã ra dáng một thiếu niên tuấn tú.

Nhưng Sở Dao Quang cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, cơ thể Triệu Yến Hoa cần được rèn luyện thêm. Vì thế, nàng đã học một số bài dưỡng sinh rồi dạy lại cho hắn, ví dụ như Bát đoạn cẩm, Kim cương công, Thái cực quyền, v.v... để hắn những lúc rảnh rỗi sẽ chăm chỉ luyện tập nhiều hơn.

Cuối cùng cũng đến một ngày, Trương Toàn mang tới tin tốt, hắn đã mời được Đổng Văn Ngạn tới đây.

Vừa bước vào Vân Thủy Các, Đổng Văn Ngạn đã nhìn thấy thiếu niên đang ngồi trên bậc thềm kia, nhưng trong mắt y hiện lên một tia nghi hoặc.

Vài ngày trước Trương Toàn đã đến tìm y, nói mời y tới Vân Thủy Các hẻo lánh này, để xem bệnh cho một vị hoàng tử không được Hoàng thượng yêu thương. Trong lòng Đổng Văn Ngạn thực sự không muốn nhận lời. Dù sao y ở Thái y viện hiện tại vốn đã không được ai xem trọng, nếu còn tới đây khám bệnh, e rằng khi trở về sẽ càng bị xa lánh, bài xích hơn.

Nhưng hôm nay nghĩ lại, tất cả các thái y khác, người về nhà thì đã về nhà, người dự tiệc thì đi dự tiệc hết rồi. Trong Thái y viện vốn phải có người trực cùng y thì sớm đã đi đâu mất, chỉ còn lại một mình y cô đơn quạnh quẽ. Đằng nào cũng chẳng có việc gì làm, nên y đã đồng ý lời mời của Trương Toàn, đi tới Vân Thủy Các một chuyến.

Nhìn thiếu niên trắng trẻo, tuấn mỹ trước mắt, Đổng Văn Ngạn cảm thấy dường như cuộc sống của vị Ngũ hoàng tử này ở Vân Thủy Các cũng không đến nỗi nào. Nếu không thì sắc mặt cũng chẳng thể tốt như vậy, dù tất nhiên vẫn kém xa những vị hoàng tử đang được sủng ái khác.

Ánh mắt y lại đảo qua sân viện với đám rau xanh mơn mởn, không khỏi nghĩ thầm, không ngờ một vị hoàng tử thất sủng, sống tại nơi này mà vẫn còn có thể ung dung, thảnh thơi đến mức dành thời gian đi trồng trọt.

Triệu Yến Hoa cứ như vậy mà hướng thẳng ánh mắt về phía Đổng Văn Ngạn. Hắn nhìn không rõ, nhưng biết đối phương nhất định đang quan sát, đánh giá hắn.

Mãi tới khi Trương Toàn tiến lên hành lễ, Triệu Yến Hoa mới mở miệng miễn lễ, lúc này Đổng Văn Ngạn mới chính thức hành lễ:

“Thần là Thái y viện y quan Đổng Văn Ngạn, tham kiến Ngũ hoàng tử điện hạ.”

Đã rất lâu rồi, Triệu Yến Hoa chưa nghe được ai hành lễ trang trọng như thế với hắn, nhưng hắn không hề cảm thấy xa lạ hay khó chịu chút nào.

“Đổng y quan miễn lễ. Nơi này sơ sài đơn bạc, mong Đổng y quan chớ chê cười, nguyện vì ta mà chẩn trị.”

“Thần nhất định sẽ dốc hết sức mình.”

Đổng Văn Ngạn nhìn vào đôi mắt không hề có tiêu điểm của Triệu Yến Hoa, bước chậm lại gần, giơ tay lên khẽ lắc lắc trước mặt hắn.

Triệu Yến Hoa lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng Đổng Văn Ngạn. Hắn cũng chẳng che giấu gì:

“Đổng y quan, hôm nay mời ngươi tới đây chính là muốn nhờ ngươi chữa trị đôi mắt này của ta. Mắt ta nhìn không rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra chút hình dáng đại khái, không biết Đổng y quan có cách nào không?”

Đổng Văn Ngạn một lần nữa quan sát kỹ hơn đôi mắt hắn ở cự ly gần, rồi hỏi thêm vài câu về tình trạng ban đầu. Nghe Triệu Yến Hoa nói mắt hắn chỉ sau một đêm tỉnh dậy đã trở nên như thế này, chứ không phải mờ dần từng ngày, Đổng Văn Ngạn liền phát ra tiếng hít hơi đầy vẻ trầm trọng. Sau đó, y ngồi xuống bên cạnh Triệu Yến Hoa trên bậc thềm, cầm lấy tay hắn, bắt đầu cẩn thận chẩn mạch.

Xung quanh lại chìm vào im lặng, ngay cả tiếng côn trùng cũng không nghe thấy nữa, chỉ thi thoảng trong phòng vọng ra tiếng sôi ùng ục khe khẽ, trong không khí hình như còn thoảng mùi thơm hấp dẫn.

2

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.