TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chương 48

Sở Dao Quang lập tức lấy một cái túi vải đến để đựng hạt sen. Triệu Yến Hoa cũng nhanh chóng phụ giúp, vừa làm, Sở Dao Quang vừa nói:

“Lát nữa, khi Trương Toàn tới đưa cơm tối, đệ bảo hắn mang túi hạt sen này đi, tìm cách hỏi thăm tin tức về một vị y quan tên là Đổng Văn Ngạn.”

Nghe tới hai chữ "y quan", Triệu Yến Hoa kích động nắm lấy tay Sở Dao Quang:

“Tỷ tỷ, người đó có thể chữa khỏi mắt của ta sao?”

Sở Dao Quang dịu dàng trấn an hắn:

“Ta không dám chắc, chỉ có thể bảo hắn đi tìm hiểu trước đã thôi.”

Triệu Yến Hoa gật đầu, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại.

Hắn thực sự rất mong chờ ngày đôi mắt có thể nhìn rõ trở lại, để sớm nhìn được rõ ràng dung mạo của Sở Dao Quang.

Tối đến, Trương Toàn đúng hẹn tới đưa cơm. Hiện tại, mỗi lần hắn tới đều mang theo cả bữa tối của mình.

Mỗi ngày, Sở Dao Quang đều chuẩn bị cho họ một món mặn, một món chay. Thực phẩm không dư giả gì nhiều, mà nấu nhiều ăn không hết thì cũng lãng phí.

Đợi sau khi cơm nước xong xuôi, Triệu Yến Hoa liền làm theo lời của Sở Dao Quang, đưa túi hạt sen cho Trương Toàn, dặn hắn tìm cơ hội hỏi thăm thông tin về Đổng Văn Ngạn.

Trương Toàn nhìn nhìn đôi mắt của Triệu Yến Hoa, hình như cũng đoán được điều gì đó, nên lập tức nghiêm túc đáp lời:

“Nô tài nhất định sẽ dốc hết sức mình!”

Tuy cầm đồ đi hỏi thăm, nhưng dù sao cũng không phải bạc, cộng thêm việc Trương Toàn không có nhân mạch, nên mất hẳn ba ngày, hắn mới đem được tin tức mà Sở Dao Quang và Triệu Yến Hoa muốn biết về.

“Điện hạ, nô tài đã hỏi rõ rồi. Vị Đổng y quan kia tuy còn trẻ nhưng y thuật cực kỳ cao minh. Ba năm trước, hắn vốn là một thầy lang lưu động, tình cờ quen biết với vị tiền nhiệm viện phán của Thái y viện khi người này nhận ân điển của hoàng thượng, được ngài phái người hộ tống xuất cung về quê tế tổ. Vị viện phán kia nhận thấy Đổng đại phu là nhân tài có thể đào tạo, nếu được vào cung thì tương lai chắc chắn sẽ từng bước thăng tiến. Vì thế, Đổng đại phu mới thật sự tới Thịnh Kinh. Và hắn quả thật tài năng, sau khi vượt qua nhiều lần khảo hạch thì được nhận làm ngự y.”

Triệu Yến Hoa lập tức nắm lấy một số thông tin quan trọng, hỏi tiếp:

“Ba năm trước ư? Được phụ hoàng phái người hộ tống ra khỏi cung? Vậy vị viện phán tiền nhiệm kia hiện giờ còn ở Thái y viện không, hay đã lên làm viện sử rồi?”

Trương Toàn hơi ngừng lại một chút, không hiểu vì sao Triệu Yến Hoa lại đột nhiên chuyển đề tài nhanh như vậy. Vừa rồi còn đang hỏi về chuyện của Đổng Văn Ngạn, bây giờ lại chuyển sang hỏi vị viện phán trước đây. Tuy nhiên, hắn vẫn thành thật trả lời:

“Vị viện phán tiền nhiệm kia sau khi đi tế tổ trở về, nghe nói tuổi tác đã cao, cộng thêm đường xa mệt nhọc, nhiễm phải bệnh nặng, cuối cùng bệnh tình trầm trọng không thể cứu chữa, đã qua đời rồi.”

Sở Dao Quang nhìn vẻ mặt của Triệu Yến Hoa, không rõ hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng cảm giác Triệu Yến Hoa hình như có điều gì không ổn.

“Vậy nên lý do Đổng Văn Ngạn bị bài xích là vì hắn xuất thân từ giang hồ, những người trong gia đình có truyền thống làm y không coi trọng hắn phải không?”

Trương Toàn lắc đầu đáp:

“Cũng không phải vậy. Dẫu sao trong Thái y viện cũng đâu chỉ có mỗi Đổng đại phu là người giang hồ vào cung thông qua khảo hạch. Lý do là bởi hắn tự cho mình có y thuật cao siêu, cũng có thể do tuổi trẻ chưa trải qua bao nhiêu sóng gió, tính tình có phần cao ngạo. Trước kia, hắn thường hay tỏ vẻ coi thường những người y thuật kém hơn mình, lại luôn miệng nói rằng mình được viện phán tiền nhiệm coi trọng thế nào, khiến nhiều người nghĩ rằng hắn dựa vào quan hệ mới trở thành ngự y. Vì vậy mà đắc tội không ít người. Thêm nữa, trong lúc bắt mạch cho các vị nương nương hậu cung… haizz… lại nói chuyện quá thẳng thắn, không biết linh hoạt khéo léo, kết quả bị giáng từ ngự y xuống thành y quan.”

Nghe xong, Sở Dao Quang một tay chống cằm, suy tư gật đầu. Không ngờ ở Thái y viện lại có một kẻ ngốc nghếch như vậy, đến giờ chưa mất đầu quả là may mắn.

“Hôm nay ta gặp hắn, thấy đã hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa, chắc hẳn là bị cuộc sống mài mòn hết góc cạnh rồi. Nếu đã như vậy, mời hắn tới chữa mắt cho đệ có lẽ là lựa chọn tốt nhất.”

Tuy Triệu Yến Hoa sống ở Vân Thủy Các, nhưng thân phận hoàng tử của hắn vẫn còn đó. Cho dù đám người kia ngày thường có bắt nạt hắn đến thế nào đi nữa, thì về mặt ngoài vẫn phải giữ chút thể diện nhất định.

Muốn mời một thái y đến Vân Thủy Các xem bệnh cũng không phải là chuyện lớn đến mức phải trình lên hoàng thượng hay hoàng hậu, thậm chí chỉ cần thông báo một tiếng với vị công công hoặc ma ma đang quản lý khu vực này là được.

Tất nhiên, những thái y phẩm cấp cao thì đương nhiên không thể mời tới được. Ngay cả những y quan phẩm cấp thấp cũng chưa chắc đã chịu đến đây. Dù sao đến đây cũng chẳng có lợi lộc gì, lại còn phải giao thiệp với một vị hoàng tử bị hoàng đế ghét bỏ, về sau muốn thăng tiến thì khả năng càng nhỏ đi rất nhiều.

4

0

3 tháng trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.