TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47

Tạm thời không có manh mối gì, Sở Dao Quang chỉ có thể đứng nhìn cung nhân liên tục ra ra vào vào. Một lúc thì có người nói ai đó không khỏe, mời thái y nhanh chóng đi khám. Một lúc khác lại thấy thái y căn dặn học trò của mình, nói sáng nay vừa tới chỗ phi tần nào đó bắt mạch bình an, cần đổi sang loại thuốc bổ dưỡng nào. Nói chung đều chẳng liên quan gì tới Triệu Yến Hoa cả.

Nhưng Sở Dao Quang cũng phát hiện, nơi này cũng tồn tại kiểu chèn ép nơi công sở, hệt như lần trước ở Châm công cục vậy.

Lúc này đang là buổi trưa, tất cả thái y vừa dùng xong cơm trưa, đa phần đều đang nhàn rỗi nghỉ ngơi, có vài thái y tụm lại thành từng nhóm nhỏ để thảo luận y thuật.

Một người nam tử trẻ tuổi, tướng mạo nho nhã tiến lại gần, dường như cũng muốn gia nhập vào nhóm đó. Nhưng những người kia chỉ nghiêng đầu nhìn nam tử trẻ tuổi này một cái, sau đó có người vuốt vuốt râu nói muốn đi nghỉ ngơi, lập tức đứng dậy bỏ đi.

Tiếp đó, những người còn lại cũng lần lượt tản ra, chỉ còn lại mỗi vị nam tử trẻ tuổi kia đứng yên tại chỗ. Khuôn mặt vốn còn đang mỉm cười tức thì chuyển sang đầy vẻ lúng túng ngượng ngùng.

Sau tiếng thở dài khe khẽ, hắn cầm lấy cuốn y thư, quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài thái y không nghỉ trưa, vẫn đang cặm cụi đọc y thư để tự nâng cao bản thân.

Nam tử kia đưa mắt nhìn quanh một lượt, thần sắc có phần ảm đạm, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Nam nhân này, Sở Dao Quang cũng có chút ấn tượng. Lần trước khi nàng tới Thái y viện, cũng từng thấy hắn bị bài xích. Lúc đó đại khái là có người nói, hắn bây giờ không còn là ngự y nữa, chỉ là một y quan nhỏ bé, không đủ tư cách xen vào cuộc nói chuyện của họ.

Hơn nữa, khi mọi người đang trò chuyện vui vẻ, hắn mà mở miệng thì chẳng ai thèm để ý tới, hoàn toàn coi hắn như không khí vậy. Nhưng lúc đó Sở Dao Quang vội đi lấy thuốc, thật sự không rảnh rỗi để tìm hiểu nguyên nhân.

Nàng cố nhớ lại, người này tên là gì nhỉ? Đổng… Đổng Văn Ngạn!

Sở Dao Quang bước lại gần quan sát kỹ hơn. Dung mạo Đổng Văn Ngạn thanh tú nho nhã, vừa rồi dù bị người khác lạnh nhạt như vậy, nhưng trong ánh mắt và gương mặt hắn đều không lộ vẻ oán giận hay căm hận, hẳn không phải loại tiểu nhân hay tính toán so đo. Vậy thì tại sao lại bị nhiều người xa lánh như vậy chứ?

Sở Dao Quang không rõ về nhân phẩm của đối phương, nhưng nhìn bộ y phục mà nam tử kia đang mặc, quả thực không phải trang phục của thái y. Dù sao thì hắn từng đảm nhiệm chức thái y, như vậy chắc chắn y thuật sẽ không tồi. Nhưng cụ thể như thế nào thì vẫn nên để Trương Toàn đi nghe ngóng thêm mới được.

Có điều, nếu muốn Trương Toàn nghe ngóng tin tức, mà không đưa chút lợi ích nào cho đối phương thì chỉ sợ sẽ chẳng ai chịu nói thật với hắn, thậm chí có khi còn khiến hắn gặp rắc rối nữa.

Vì thế nhất định phải bỏ tiền ra mua chuộc người ta mới ổn.

Nhưng Sở Dao Quang chẳng có tiền, Triệu Yến Hoa lại càng không. Vậy giờ biết làm sao đây?

Sở Dao Quang vừa suy nghĩ vừa quyết định quay trở về Vân Thủy Các trước đã.

Hạt sen sớm đã bóc xong, Trương Toàn cũng đã rời đi từ lâu. Vừa nhìn thấy Sở Dao Quang trở về, Triệu Yến Hoa lập tức đứng dậy đi về phía nàng.

“Tỷ tỷ, hạt sen đã bóc hết cả rồi, cũng đã phơi nắng ở trong sân đúng như lời tỷ dặn. Bây giờ còn phải làm gì nữa không?”

Sở Dao Quang nhìn đầy đất toàn là hạt sen, tức khắc vỗ tay một cái thật mạnh: “Có cách rồi!”

“Là cách gì thế?”

Tiền bạc thì Sở Dao Quang không có, nếu bắt chước Lý ma ma ở Châm công cục, nhờ người bán đồ ra khỏi cung đổi lấy bạc thì thời gian chờ đợi sẽ rất lâu, hơn nữa tiểu thái giám hỗ trợ sẽ còn lấy phần lớn làm tiền hoa hồng. Mấu chốt là bản thân Trương Toàn cũng chẳng quen biết ai có thể giúp đỡ được việc này.

Thứ duy nhất mà họ có thể đem ra trao đổi lúc này chỉ là vật phẩm.

Hoàng cung nhìn qua thì vàng son lộng lẫy, chẳng thiếu thứ gì, nhưng đó là đối với hoàng đế và các phi tần. Còn những cung nữ và thái giám có địa vị thấp kém lại khác.

Bọn họ thân phận hèn mọn, ngoài số ít cung nữ, thái giám có địa vị cao ra, thì những người còn lại vốn không có tư cách được ăn đồ ngon, vì thế những vật phẩm tốt đối với họ cũng cực kỳ quý giá.

Dĩ nhiên, bỗng dưng nhận được một gói đồ như vậy, đem đổi chác ra ngoài cũng không dễ dàng như bạc tiền.

Nếu như âm thầm giữ lại để tự ăn, một khi bị phát hiện, gán cho cái tội danh trộm cắp đồ vật thì cũng chẳng phải chuyện đùa. Thế nên, người nhận được những vật phẩm này chỉ còn cách tìm cơ hội đem bán ra ngoài cung lấy tiền. Dù sao cũng là đồ có được miễn phí, chẳng thiệt thòi gì cả.

3

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.