0 chữ
Chương 42
Chương 42
Triệu Yến Hoa hiếm khi để lộ ra tâm trạng tiêu cực như thế. Hắn không kìm được mà vươn tay ra nắm lấy bàn tay đã dừng động tác của Sở Dao Quang.
“Cho nên ngày đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy tỷ, suy nghĩ đầu tiên của ta chính là, tỷ đến để dẫn ta đi sang thế giới bên kia. Nhưng ngay sau đó ta lại cảm thấy có điều không đúng, nếu chỉ đơn thuần tới để dẫn ta đi, thì sao tỷ lại giúp ta đánh đuổi hai tên thái giám kia? Vì vậy… ta mới quyết định thử nhảy xuống hồ sen, muốn xem tỷ có tiếp tục giúp ta hay không, không ngờ rằng tỷ thật sự đã kéo ta lại… Tỷ tỷ, tỷ có giận ta không?”
Triệu Yến Hoa cuối cùng vẫn nói ra sự thật. Ngay lập tức hắn trở nên căng thẳng, bàn tay đang nắm lấy Sở Dao Quang cũng bất giác siết chặt hơn một chút, dường như vô cùng lo lắng rằng nàng sau khi biết được sự thật này sẽ nổi giận rồi bỏ hắn mà đi.
Thế nhưng, sau khi nghe được sự thật này, Sở Dao Quang lại chẳng hề tức giận như hắn nghĩ, mà chỉ thở dài một hơi, rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn:
“Ta không giận, nhưng ta lại rất sợ. Nếu như khi đó ta không kéo đệ lại kịp thời, chẳng phải đệ đã thật sự chết rồi sao?”
Nhớ tới tình cảnh lúc ấy, Triệu Yến Hoa chỉ có thể cười khổ, im lặng hồi lâu rồi nói: “Nếu thực sự như vậy, thì chắc cũng là số mệnh của ta rồi.”
Nghe câu trả lời này của Triệu Yến Hoa, trong lòng Sở Dao Quang rất khó chịu.
Nàng lập tức nắm lấy tay hắn, kiên định nói:
“Cuộc đời còn dài lắm, chưa đi tới tận cùng, đệ tuyệt đối không thể dễ dàng chấp nhận số phận được. Ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp đệ chữa khỏi đôi mắt, giúp đệ tiếp tục được đọc sách, rời khỏi nơi lãnh cung này!”
Khi nói những lời này, ý chí chiến đấu của Sở Dao Quang còn mãnh liệt hơn cả Triệu Yến Hoa.
“Bây giờ đệ mau nói cho ta biết, mắt đệ trở thành như thế này từ khi nào? Là trước khi vào lãnh cung, hay sau khi vào đây?”
Nàng muốn hỏi rõ để phân tích xem rốt cuộc là do dinh dưỡng kém mà gây ra, hay là do lòng dạ hiểm ác của kẻ nào đó trong cung, âm thầm hạ độc?
Nếu có thể tiếp tục được đọc sách, Triệu Yến Hoa dĩ nhiên là rất vui mừng, nhưng muốn đọc sách thì trước hết vẫn phải chữa khỏi đôi mắt đã.
Triệu Yến Hoa nhớ lại một lúc, nét mặt nghiêm túc hơn vài phần, đáp lời Sở Dao Quang: “Đôi mắt này là trước khi tới lãnh cung, đột nhiên một ngày bỗng nhiên trở nên mờ đi, sau khi vào lãnh cung, thị lực càng ngày càng tệ hơn.”
Nghe Triệu Yến Hoa nói vậy, Sở Dao Quang không khỏi nhíu chặt mày.
Ban đầu nàng còn nghĩ có lẽ do Triệu Yến Hoa bị suy dinh dưỡng kéo dài, nên dẫn đến việc thị lực suy giảm. Nếu đúng là do thiếu dinh dưỡng, nàng chỉ cần tìm cách bồi bổ sức khỏe cho hắn, biết đâu lại có thể cải thiện.
Nhưng giờ xem ra không đơn giản như vậy. Đôi mắt đột nhiên mờ đi chỉ trong một ngày, lại liên tưởng tới việc hắn lập tức bị đưa tới lãnh cung mặc cho tự sinh tự diệt, rất có thể đây là do có người ám hại bằng cách đầu độc.
“Khi ấy, đệ có ăn hay uống thứ gì bất thường không?”
Triệu Yến Hoa hiểu rõ Sở Dao Quang đang nghi ngờ điều gì. Trong suốt ba năm nay, hắn đã hồi tưởng vô số lần tình cảnh khi ấy, trong lòng sớm đã có đối tượng khả nghi, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Tuy nhiên, bây giờ đã có Sở Dao Quang ở bên cạnh, mọi chuyện có lẽ sẽ không còn giống như trước nữa.
Triệu Yến Hoa không hề giấu giếm Sở Dao Quang:
“Sau khi mẫu thân ta qua đời, ta được nuôi dưỡng dưới gối của Hoàng hậu, lúc ấy ta vẫn còn sống tại Phượng Nghi Cung của người. Về sau, đột nhiên con ruột của Hoàng hậu nương nương, Lục hoàng huynh, mắc phải bệnh nặng, thực chất là bị trúng độc. Trong cung truyền ra lời đồn rằng do Dung Quý phi hãm hại, nhưng Dung Quý phi tất nhiên không thừa nhận. Sau khi điều tra một phen thì…”
Nói đến đây, Triệu Yến Hoa bỗng nhiên im bặt.
“Sau khi điều tra thì… thế nào nữa?” Sở Dao Quang nhỏ giọng hỏi.
“Sau khi điều tra thì nói rằng chính ta đã hạ độc Lục hoàng huynh, bởi vì sợ Hoàng hậu có con ruột rồi sẽ không còn mưu tính tương lai cho ta nữa. Nói ta vì lòng đố kỵ mà hãm hại huynh đệ ruột thịt.”
“Cho nên ngày đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy tỷ, suy nghĩ đầu tiên của ta chính là, tỷ đến để dẫn ta đi sang thế giới bên kia. Nhưng ngay sau đó ta lại cảm thấy có điều không đúng, nếu chỉ đơn thuần tới để dẫn ta đi, thì sao tỷ lại giúp ta đánh đuổi hai tên thái giám kia? Vì vậy… ta mới quyết định thử nhảy xuống hồ sen, muốn xem tỷ có tiếp tục giúp ta hay không, không ngờ rằng tỷ thật sự đã kéo ta lại… Tỷ tỷ, tỷ có giận ta không?”
Triệu Yến Hoa cuối cùng vẫn nói ra sự thật. Ngay lập tức hắn trở nên căng thẳng, bàn tay đang nắm lấy Sở Dao Quang cũng bất giác siết chặt hơn một chút, dường như vô cùng lo lắng rằng nàng sau khi biết được sự thật này sẽ nổi giận rồi bỏ hắn mà đi.
“Ta không giận, nhưng ta lại rất sợ. Nếu như khi đó ta không kéo đệ lại kịp thời, chẳng phải đệ đã thật sự chết rồi sao?”
Nhớ tới tình cảnh lúc ấy, Triệu Yến Hoa chỉ có thể cười khổ, im lặng hồi lâu rồi nói: “Nếu thực sự như vậy, thì chắc cũng là số mệnh của ta rồi.”
Nghe câu trả lời này của Triệu Yến Hoa, trong lòng Sở Dao Quang rất khó chịu.
Nàng lập tức nắm lấy tay hắn, kiên định nói:
“Cuộc đời còn dài lắm, chưa đi tới tận cùng, đệ tuyệt đối không thể dễ dàng chấp nhận số phận được. Ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp đệ chữa khỏi đôi mắt, giúp đệ tiếp tục được đọc sách, rời khỏi nơi lãnh cung này!”
“Bây giờ đệ mau nói cho ta biết, mắt đệ trở thành như thế này từ khi nào? Là trước khi vào lãnh cung, hay sau khi vào đây?”
Nàng muốn hỏi rõ để phân tích xem rốt cuộc là do dinh dưỡng kém mà gây ra, hay là do lòng dạ hiểm ác của kẻ nào đó trong cung, âm thầm hạ độc?
Nếu có thể tiếp tục được đọc sách, Triệu Yến Hoa dĩ nhiên là rất vui mừng, nhưng muốn đọc sách thì trước hết vẫn phải chữa khỏi đôi mắt đã.
Triệu Yến Hoa nhớ lại một lúc, nét mặt nghiêm túc hơn vài phần, đáp lời Sở Dao Quang: “Đôi mắt này là trước khi tới lãnh cung, đột nhiên một ngày bỗng nhiên trở nên mờ đi, sau khi vào lãnh cung, thị lực càng ngày càng tệ hơn.”
Nghe Triệu Yến Hoa nói vậy, Sở Dao Quang không khỏi nhíu chặt mày.
Nhưng giờ xem ra không đơn giản như vậy. Đôi mắt đột nhiên mờ đi chỉ trong một ngày, lại liên tưởng tới việc hắn lập tức bị đưa tới lãnh cung mặc cho tự sinh tự diệt, rất có thể đây là do có người ám hại bằng cách đầu độc.
“Khi ấy, đệ có ăn hay uống thứ gì bất thường không?”
Triệu Yến Hoa hiểu rõ Sở Dao Quang đang nghi ngờ điều gì. Trong suốt ba năm nay, hắn đã hồi tưởng vô số lần tình cảnh khi ấy, trong lòng sớm đã có đối tượng khả nghi, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Tuy nhiên, bây giờ đã có Sở Dao Quang ở bên cạnh, mọi chuyện có lẽ sẽ không còn giống như trước nữa.
Triệu Yến Hoa không hề giấu giếm Sở Dao Quang:
“Sau khi mẫu thân ta qua đời, ta được nuôi dưỡng dưới gối của Hoàng hậu, lúc ấy ta vẫn còn sống tại Phượng Nghi Cung của người. Về sau, đột nhiên con ruột của Hoàng hậu nương nương, Lục hoàng huynh, mắc phải bệnh nặng, thực chất là bị trúng độc. Trong cung truyền ra lời đồn rằng do Dung Quý phi hãm hại, nhưng Dung Quý phi tất nhiên không thừa nhận. Sau khi điều tra một phen thì…”
Nói đến đây, Triệu Yến Hoa bỗng nhiên im bặt.
“Sau khi điều tra thì… thế nào nữa?” Sở Dao Quang nhỏ giọng hỏi.
“Sau khi điều tra thì nói rằng chính ta đã hạ độc Lục hoàng huynh, bởi vì sợ Hoàng hậu có con ruột rồi sẽ không còn mưu tính tương lai cho ta nữa. Nói ta vì lòng đố kỵ mà hãm hại huynh đệ ruột thịt.”
2
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
