TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 41

Trước đây, vào những ngày Sở Dao Quang không xuất hiện, điều duy nhất mà Triệu Yến Hoa làm chỉ là ngồi ngẩn ngơ chờ đợi nàng tới.

Bây giờ đã nắm rõ quy luật Sở Dao Quang xuất hiện, Triệu Yến Hoa cũng muốn sự chờ đợi của mình trở nên có ý nghĩa hơn.

Sở Dao Quang giúp hắn nhiều như vậy, hắn phải bước ra ngoài, phải rời khỏi lãnh cung này.

Triệu Yến Hoa thực sự có ý nghĩ đó, nhưng hiện thực chính là, hắn thậm chí không có nổi một cơ hội để lộ diện. Trước mắt, ngoài việc thu phục được mỗi một Trương Toàn ra, hắn chẳng có một người nào khác để dùng cả.

Sau một hồi máu nóng dâng trào, hắn lại chìm vào thất vọng. Triệu Yến Hoa cúi đầu ngồi trước cửa, mãi cho tới khi lại nghe thấy giọng nói của Sở Dao Quang.

“Ai lại chọc giận đệ rồi, sao lại buồn rầu ủ rũ thế kia?”

Giọng nói ấy truyền đến từ phía sau hắn, Triệu Yến Hoa bỗng ngẩng đầu lên, nhưng không dám quay lại nhìn.

Hắn nghĩ, có lẽ chỉ là ảo giác thôi, rõ ràng cứ ba ngày Sở Dao Quang mới xuất hiện một lần. Tối qua nàng vừa rời đi, không thể nào hôm nay lại tới nữa được.

Ngón tay hắn đang nắm lấy góc áo run lên khe khẽ. Thấy hắn mãi vẫn chưa chịu quay đầu lại, Sở Dao Quang nghi hoặc bước đến trước mặt hắn, hỏi: “Sao thế, giận ta à?”

Thấy trước mắt mình là bóng dáng tuy hơi mờ ảo nhưng vô cùng quen thuộc của Sở Dao Quang, Triệu Yến Hoa mới chắc chắn rằng âm thanh vừa rồi không phải do hắn tưởng tượng ra.

Sở Dao Quang đã trở lại rồi.

Lẽ nào đã phá vỡ quy luật ba ngày mới gặp một lần kia sao?

“Tỷ tỷ, ta… vừa rồi chỉ là quá kích động, còn tưởng rằng bản thân bị ảo giác nữa.”

Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn người hơi ngốc nghếch của Triệu Yến Hoa, Sở Dao Quang cảm thấy hơi buồn cười.

Triệu Yến Hoa trong lòng cực kỳ vui sướиɠ, vội kéo Sở Dao Quang ngồi xuống bên cạnh mình. Sở Dao Quang cũng không ngồi không, nàng tiếp tục may bộ y phục tối qua còn dang dở.

“À phải rồi, đệ…”

“À phải rồi, tỷ tỷ…”

Sở Dao Quang và Triệu Yến Hoa đồng thời lên tiếng, rồi lại cùng lúc dừng lại.

“Tỷ tỷ nói trước đi!”

Sợ lại tiếp tục cùng lúc mở miệng, Triệu Yến Hoa lập tức bảo Sở Dao Quang nói trước. Hắn rất muốn biết nàng định nói điều gì.

Sở Dao Quang ngẩn ra một chút rồi bật cười nói: “Ta định nói, bây giờ đệ nói chuyện càng ngày càng lưu loát, không còn lắp bắp như trước nữa.”

Nghe được lời khen của Sở Dao Quang, Triệu Yến Hoa vừa vui mừng lại vừa cố gắng kiềm chế khóe môi đang muốn cong lên, giọng nói mang theo chút ngượng ngùng: “Đa tạ tỷ tỷ đã giúp ta, thường xuyên trò chuyện với ta.”

Nhưng với Triệu Yến Hoa mà nói, ba ngày mới có thể nói chuyện với nhau một lần thì liệu có thể giúp được bao nhiêu đây?

Chẳng qua chỉ vì hắn luôn mong ngóng gặp được Sở Dao Quang, mỗi ngày đều tự mình luyện tập thật nhiều mà thôi.

“Vừa rồi đệ định nói gì thế?” Sở Dao Quang hỏi.

Triệu Yến Hoa càng vui mừng hơn, giọng nói cũng tràn đầy hân hoan, tựa như đứa trẻ đang muốn được khen thưởng, mặc dù bản thân hắn vốn dĩ chính là một đứa trẻ.

“Tỷ tỷ hôm qua bảo đưa thuốc cho vị tú nương tên là Lưu Nhã Ngọc đó, ta đã bảo Trương Toàn đi làm rồi.”

Nhắc đến Lưu Nhã Ngọc, Sở Dao Quang lại nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Cũng không biết Lý ma ma kia đã phát hiện việc vải vóc của mình bị mất chưa.

Sau đó, hai người lại tiếp tục trò chuyện vài câu chuyện vụn vặt. Đây là lần đầu tiên Triệu Yến Hoa căm ghét đôi mắt khiếm khuyết của bản thân đến vậy, căm ghét rằng hắn không thể nhìn rõ được Sở Dao Quang, không thể nhìn thấy dáng vẻ nàng may y phục cho mình.

“À phải rồi, mỗi ngày đệ ở Vân Thủy Các đều làm những việc gì?”

Triệu Yến Hoa từng nói, sau khi mẫu thân hắn qua đời vì khó sinh, hắn được nuôi dưỡng dưới gối Hoàng hậu.

Nhưng những tháng ngày tươi đẹp đó đã một đi không trở lại nữa. Ba năm qua ở Vân Thủy Các, hắn đã sống thế nào đây?

Nhớ tới quãng thời gian trước đây tại Vân Thủy Các, sắc mặt của Triệu Yến Hoa rõ ràng trở nên ảm đạm hơn, nhưng hắn vẫn không giấu giếm Sở Dao Quang điều gì.

“Ngẩn người, chờ chết.”

Giọng nói của Triệu Yến Hoa mang theo chút lạnh lẽo, buồn bã: “Muốn chết nhưng lại chẳng dám chết. Thật ra vẫn rất sợ hãi, sợ sau khi chết đi, hai tên thái giám hay ức hϊếp ta sẽ không bẩm báo lên trên, sợ chẳng có ai tới nhặt xác cho ta, càng sợ thi thể của ta sẽ trở thành nơi dòi bọ trú ngụ giữa ngày hè nóng bức.”

2

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.