TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 40

Lưu Nhã Ngọc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Ta vào Châm công cục được một năm rồi, chưa từng nghe tới cái tên này. Tiểu công công tìm nàng ấy có việc gì sao?”

Trương Toàn lộ vẻ thất vọng, bảo rằng người kia là đồng hương của hắn, thật ra tìm cũng chẳng có việc gì lớn, chỉ là bản thân đang ở trong cung, xa cách quê nhà, nên nghĩ bình thường nếu có thể giúp đỡ lẫn nhau thì tốt biết mấy. Nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được người, cũng không biết người kia rốt cuộc làm việc ở đâu.

Một tiểu thái giám thân phận thấp hèn, muốn tìm một người trong hoàng cung rộng lớn này, quả thực không dễ dàng gì, Lưu Nhã Ngọc tỏ vẻ thấu hiểu.

“Vừa rồi phải cảm ơn ngươi rồi, có lúc ta sẽ theo ma ma tới các cung điện giao đồ thêu, nếu ngươi không ngại thì ta sẽ giúp ngươi để ý thử xem.”

Nghe được Lưu Nhã Ngọc nói như vậy, Trương Toàn lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng thật ra Lưu Nhã Ngọc chắc chắn sẽ không tìm được người này, bởi vì đây chỉ là một cái tên mà hắn tự nghĩ ra mà thôi.

“Thật sự là đa tạ ngươi quá rồi! À mà ngươi tên là gì thế? Ta cũng phải cảm tạ ngươi đàng hoàng mới đúng.”

Lưu Nhã Ngọc mỉm cười nói ra tên của mình, lúc này Trương Toàn mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không tìm nhầm người rồi.

“Cần gì phải nói cảm ơn hay không cảm ơn chứ, vừa rồi ngươi mới giúp ta một phen chẳng phải sao?”

Trương Toàn gãi gãi đầu nói: “Chuyện vừa rồi ta chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi. Nhưng ngươi lại sẵn lòng giúp ta tìm người, ân tình này lớn hơn chuyện lúc nãy nhiều lắm.”

Nói xong, ánh mắt Trương Toàn rơi xuống cánh tay bị thương của Lưu Nhã Ngọc, trong mắt lộ rõ vẻ xót xa.

“Ngươi là tú nương phải không? Ta nghe nói tháng sau các ngươi có cuộc thi thêu, tay ngươi bị thế này thì còn tham gia được không?”

Gương mặt Lưu Nhã Ngọc lập tức hiện lên vài phần u sầu. Lúc này Trương Toàn lấy lọ thuốc trị thương từ trong người ra: “Ta ở đây có chút kim sang dược, ngươi cầm lấy mà dùng đi, coi như ta cảm ơn ngươi trước vì ngày sau giúp ta tìm người.”

Lưu Nhã Ngọc nhìn lọ thuốc, lại nhìn sang Trương Toàn, trên mặt lộ ra vẻ do dự, không chịu nhận lấy.

Trương Toàn dường như cũng ý thức được hành động của mình có hơi đột ngột, liền thở dài giải thích: “Ngươi không cần sợ hãi, đây thực sự là thuốc trị thương thượng hạng. Tuy không nhiều nhưng công hiệu rất tốt, là đồ của chủ tử ta thưởng xuống, không phải thứ đồ lai lịch bất minh đâu. Ta chưa tìm được người đồng hương, nhưng hôm nay chúng ta gặp nhau cũng là có duyên. Chúng ta đều là những người địa vị thấp hèn trong thâm cung, giúp đỡ nhau một chút cũng đâu phải tội lỗi gì. Ngươi cứ nhận lấy đi, coi như là giúp ta để ý một chút về tung tích đồng hương của ta.”

Thấy Trương Toàn nói năng thành khẩn, lại có vẻ thật lòng muốn nhờ mình giúp đỡ, gương mặt Lưu Nhã Ngọc đầy vẻ do dự. Nhưng nàng cúi đầu nhìn bàn tay bị thương của mình, cắn môi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy lọ thuốc.

Đồ đã đưa tận tay, còn chuyện Lưu Nhã Ngọc có dùng hay vứt đi, Trương Toàn cũng không quản được nữa.

“Trời không còn sớm, ta giúp ngươi xách nước qua đó rồi cũng phải trở về thôi.”

Nói xong, hắn giúp Lưu Nhã Ngọc xách nước, rồi thật sự quay người rời đi mà không hề ngoảnh lại.

Lưu Nhã Ngọc nhìn lọ thuốc trong tay, muốn vứt đi, nhưng lại có phần tiếc nuối không nỡ.

Nàng tiến cung đã một năm, chưa từng thấy Liễu Ánh Thúy có qua lại gì với người này, vì thế chắc hẳn không phải là Liễu Ánh Thúy sai người tới đưa thuốc nhằm khiến vết thương của nàng thêm nghiêm trọng. Nhưng liệu có phải là tú nương nào khác ghen ghét với nàng hay không?

Lưu Nhã Ngọc không biết được.

Nhưng nhìn xuống bàn tay đang quấn đầy băng vải, trong lòng nàng vô cùng đấu tranh.

Vết thương một tháng chắc chắn sẽ khỏi, nhưng trong khoảng thời gian này nàng không thể luyện tập thêu thùa. Nếu trong cuộc thi đạt thành tích quá kém, nàng sẽ bị đẩy đi làm cung nữ làm việc nặng nhọc. Đương nhiên Lưu Nhã Ngọc không muốn điều đó xảy ra.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Lưu Nhã Ngọc vẫn quyết định đánh cược một phen, tự mình thoa thuốc lên vết thương.

3

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.