TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39

Triệu Yến Hoa căng thẳng đi theo sát bên cạnh Sở Dao Quang, mắt cũng không dám chớp lấy một cái, chỉ sợ nàng lại đột nhiên biến mất vào khoảnh khắc tiếp theo.

Nhưng trời càng lúc càng tối, hình dáng của Sở Dao Quang trong mắt hắn cũng ngày một mơ hồ hơn.

“Tỷ tỷ đang nhìn gì vậy?” Triệu Yến Hoa hỏi.

Sở Dao Quang chăm chú nhìn xuống hồ sen, nàng thấy mấy con cá lớn đang bơi qua bơi lại.

“Ta đang nhìn cá. Cá ở đây khá to, có thể bắt lên để ăn được đấy. Đệ bây giờ đúng là lúc đang lớn, không thể cứ mãi ăn màn thầu được, như vậy không cao nổi đâu.”

Tuy nhiên nhìn sắc trời lúc này, e rằng hôm nay không thể làm cá cho Triệu Yến Hoa ăn rồi.

“Ngày mai nhé.” Sở Dao Quang nói: “Ngày mai ta sẽ bắt cá làm đồ ăn cho đệ.”

Nghe thấy lời này, Triệu Yến Hoa không biết nên khóc hay nên cười.

Hắn vốn nên vui mừng mong chờ món ăn mà Sở Dao Quang sẽ làm cho hắn, nhưng đáng tiếc không phải ngày mai, mà là ba ngày sau.

Cảm giác được Sở Dao Quang sắp phải rời đi lần nữa, Triệu Yến Hoa chủ động hỏi: “Tỷ tỷ lại phải đi rồi sao?”

Sở Dao Quang suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu đáp: “Chắc là vậy.”

Ngay lúc này, phía cửa cung vang lên tiếng "kẽo kẹt" nặng nề, là Trương Toàn đến đưa cơm tối.

Triệu Yến Hoa theo bản năng quay đầu về phía cửa, rồi lại quay đầu nhìn sang bên cạnh, nhưng lúc này bên cạnh hắn đã không còn thấy bóng dáng của Sở Dao Quang nữa.

Sở Dao Quang lại rời đi rồi, nhưng lần này, tâm trạng của Triệu Yến Hoa cũng không quá ủ rũ nữa. Ít nhất hắn cũng đã có sự chuẩn bị trong lòng.

Trương Toàn mang cơm đến, báo rằng tạm thời vẫn chưa tìm được cơ hội tiếp cận Vương công công, còn phải đợi thêm một thời gian nữa. Triệu Yến Hoa gật đầu, sau đó nhớ đến chuyện buổi chiều Sở Dao Quang nói với hắn.

Hắn đứng dậy vào phòng, tìm trong hộp một lúc rồi lấy ra thuốc trị thương, đưa cho Trương Toàn.

“Chỗ thuốc này, ngươi nghĩ cách đưa tới Châm công cục, giao cho một tú nương tên là Lưu Nhã Ngọc.”

Trương Toàn không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng lại khá ngạc nhiên rằng Triệu Yến Hoa tuy ở lãnh cung, vậy mà cũng có thể nói rõ tên và thân phận của một cung nhân nào đó trong cung, trong lòng âm thầm suy đoán rằng liệu có phải đây là những người mà Triệu Yến Hoa đã sắp xếp ngầm từ trước hay không.

Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn cầm lấy thuốc rồi rời đi.

Lúc này đã là giờ Tuất, dưới bóng tối của bức tường cung cao lớn, cả tòa hoàng thành dần chìm vào bóng đêm.

Trương Toàn mới tiến cung chưa lâu, quan hệ chẳng có bao nhiêu, nhưng bị người khác ức hϊếp thì lại không ít. Bây giờ lại phải tới Châm công cục, nơi toàn là cung nữ, nếu như không tìm được một lý do hợp tình hợp lý, chỉ sợ sẽ bị xem như kẻ lòng dạ bất chính mà đuổi ra ngoài.

Nhưng nếu nhiệm vụ Triệu Yến Hoa vừa giao lại không hoàn thành được, chỉ e rằng trong lòng vị chủ tử này lại cho rằng hắn vô dụng.

Không còn cách nào khác, Trương Toàn đành phải cứng đầu tới Châm công cục.

May mắn thay, vận khí của hắn cũng không tệ lắm, vừa mới đến gần Châm công cục thì đã bắt gặp một nữ tử đang lấy nước bên giếng. Nhưng nàng ta chỉ dùng một tay xách thùng, tay kia thì đang quấn đầy vải băng, bên trên còn mơ hồ thấm chút máu.

Hắn đến để đưa thuốc trị thương, đối phương tay lại đang bị thương…

Trương Toàn tạm thời xác định người trước mặt chính là Lưu Nhã Ngọc, bèn bước nhanh về phía nàng ta.

Vì cuộc thi thêu diễn ra sau một tháng nữa, nên toàn bộ tú nương ở Châm công cục đều đang tranh thủ từng giờ từng phút, ngày đêm luyện tập. Chỉ riêng Lưu Nhã Ngọc hiện giờ tay đang bị thương, không thể luyện tập, nên chỉ có thể đi xách nước để giặt giũ.

Tuy Lý ma ma đã bảo Liễu Ánh Thúy chăm sóc nàng, nhưng nếu Liễu Ánh Thúy đã hại nàng tới mức này, thì làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời mà chăm sóc nàng được.

Lưu Nhã Ngọc cố sức xách thùng nước, mắt thấy sắp thành công, nhưng không ngờ vì mất thăng bằng, thùng nước sắp sửa đổ xuống.

Lưu Nhã Ngọc hốt hoảng kêu lên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, một tiểu thái giám đã vội vàng chạy tới, giữ chặt lấy thùng nước. Tuy rằng nước vẫn bắn ra ngoài một ít, nhưng cuối cùng cũng vững vàng đặt xuống mặt đất.

Nhìn rõ người vừa giúp mình, Lưu Nhã Ngọc đầy cảm kích.

“Tiểu công công, đa tạ ngươi, nếu không có ngươi giúp một tay, chỉ sợ thùng nước này của ta đã đổ sạch rồi.”

Trương Toàn vỗ vỗ y phục bị nước văng trúng, khoát tay tỏ ý không cần cảm tạ. Sau đó hắn tìm một cái cớ, hỏi thăm nơi này có tú nương nào tên là XX hay không.

3

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.