0 chữ
Chương 36
Chương 36
Nghe lời này, Liễu Ánh Thúy tức khắc kinh sợ, vội vàng quỳ xuống cầu xin:
“Ma ma tha tội, Ánh Thúy thật sự không phải cố ý đâu ạ.”
“Có cố ý hay không trong lòng ngươi tự rõ nhất. Dù sao thì Nhã Ngọc cũng đã bị thương, ngươi khó tránh khỏi liên quan. Phạt ngươi chăm sóc Nhã Ngọc đến khi vết thương khỏi hẳn. Trước khi đó, phần thêu thùa trên tay ngươi giao hết lại cho người khác, ngươi không cần làm nữa, chuyển sang chia vải đi.”
Ánh Thúy kinh hãi kêu lên: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì nữa!” Ma ma quản sự ngắt lời nàng: “Nếu ngươi không phục, vậy thì cuộc thi thêu tháng sau, ngươi cũng không cần tham gia nữa đâu!”
Nghe vậy, Liễu Ánh Thúy không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ căm hận nhìn Nhã Ngọc một cái, cuối cùng cũng đành cắn răng nhận tội.
Quyết định xử lý này, không chỉ Liễu Ánh Thúy không vui, mà ngay cả Lưu Nhã Ngọc cũng chẳng thể hài lòng.
Lưu Nhã Ngọc tự nhận tay nghề thêu thùa của mình xuất chúng, nàng biết rõ Liễu Ánh Thúy ghen ghét tài nghệ của nàng, sợ khi tỷ thí sẽ thua nên hôm nay mới cố tình gây ra chuyện khiến tay nàng bị thương.
Nhưng nàng không ngờ rằng trộm gà không thành lại mất nắm gạo, bây giờ Liễu Ánh Thúy cũng phải tạm dừng công việc thêu thùa để chăm sóc cho nàng.
Ép hai người vốn không hợp nhau ở chung một chỗ, chẳng lẽ không sợ lại gây thêm chuyện lớn hơn hay sao? Huống hồ Liễu Ánh Thúy cũng chẳng thật lòng chăm sóc, e rằng sẽ còn tiếp tục âm thầm giở trò.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của ma ma quản sự, cả hai đều chẳng ai dám lên tiếng thêm nửa lời.
Sở Dao Quang tuy không hiểu rõ mâu thuẫn giữa hai người họ, nhưng dẫu sao nàng cũng là một "dân công sở" từng trải, ít nhiều cũng biết rõ những thủ đoạn đấu đá nơi làm việc. Nghe xong mấy lời này, nàng cũng hiểu sơ sơ tình hình.
Có điều nàng chẳng thể nào đứng ra làm gì, chỉ đành tiếc nuối nhìn người ta dìu Lưu Nhã Ngọc sang Thái y viện. Sở Dao Quang đưa mắt nhìn theo bóng dáng ma ma quản sự đang cầm miếng vải dính máu kia rời đi.
Vải đã bị dính máu, dù có giặt sạch rồi thêu hình lên che đi, nhưng mang đi cho hoàng đế hay các phi tần sử dụng đều là hành vi đại bất kính. Sở Dao Quang lại thấy tò mò, chẳng lẽ cứ thế vứt luôn đi sao? Vậy thì có hơi lãng phí rồi.
Nhưng nếu thật sự đem vứt đi, chẳng phải Sở Dao Quang nàng có thể lấy về sao?
Nghĩ đến đây, Sở Dao Quang liền đi theo ma ma quản sự.
Đến phòng của ma ma quản sự, Sở Dao Quang thấy bà ta giặt sạch tấm vải kia rồi đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ để hong khô.
Lúc này bỗng có người gõ cửa, ma ma quản sự bước lên mở ra, ngay sau đó trên mặt lộ ra ý cười.
“Trần công công, ngài đến rồi.”
Cửa phòng đóng lại, ma ma quản sự rót trà cho vị Trần công công kia.
Trần công công cũng không khách khí, nhận lấy trà rồi từ trong ống tay áo lấy ra một túi tiền căng phồng đưa tới.
“Lý ma ma, đây là bạc lần trước ngươi nhờ ta mang đồ thêu ra khỏi cung bán hộ, ngươi kiểm tra lại xem.”
Lý ma ma khách khí cười cười, nhận lấy túi tiền nhưng mở ra cũng không kiểm tra, ngược lại còn lấy ra một phần rồi đưa lại cho đối phương.
“Trần công công chịu giúp ta vốn đã là mạo hiểm rất lớn, ta đương nhiên tin tưởng Trần công công, chẳng cần kiểm lại đâu. Vẫn như cũ, chút bạc này ngài cầm đi uống trà. Lần sau còn phải nhờ ngài giúp đỡ nữa đấy!”
Trần công công cũng chẳng khách khí, cười rồi cất bạc vào trong ngực áo. Hắn đứng dậy nói: “Tạp gia còn có việc, không làm phiền nữa.”
Lý ma ma đứng dậy tiễn khách: “Trần công công đi thong thả!”
Chờ sau khi Trần công công rời đi, nụ cười trên mặt Lý ma ma mới dần tan biến, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng. Bà ta cúi đầu nhìn chằm chằm túi tiền trong tay, thấp giọng mắng chửi Trần công công.
Trong lòng bà ta hiểu rõ, trước khi đưa tiền cho bà ta, Trần công công đã lén bớt đi một phần, nhưng lại không thể xé rách mặt nhau, thậm chí còn phải cảm kích đội ơn mà đưa thêm cho hắn một khoản nữa. Dù sao cũng là bà ta có việc nhờ vả người ta.
“Ma ma tha tội, Ánh Thúy thật sự không phải cố ý đâu ạ.”
“Có cố ý hay không trong lòng ngươi tự rõ nhất. Dù sao thì Nhã Ngọc cũng đã bị thương, ngươi khó tránh khỏi liên quan. Phạt ngươi chăm sóc Nhã Ngọc đến khi vết thương khỏi hẳn. Trước khi đó, phần thêu thùa trên tay ngươi giao hết lại cho người khác, ngươi không cần làm nữa, chuyển sang chia vải đi.”
Ánh Thúy kinh hãi kêu lên: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì nữa!” Ma ma quản sự ngắt lời nàng: “Nếu ngươi không phục, vậy thì cuộc thi thêu tháng sau, ngươi cũng không cần tham gia nữa đâu!”
Nghe vậy, Liễu Ánh Thúy không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ căm hận nhìn Nhã Ngọc một cái, cuối cùng cũng đành cắn răng nhận tội.
Quyết định xử lý này, không chỉ Liễu Ánh Thúy không vui, mà ngay cả Lưu Nhã Ngọc cũng chẳng thể hài lòng.
Nhưng nàng không ngờ rằng trộm gà không thành lại mất nắm gạo, bây giờ Liễu Ánh Thúy cũng phải tạm dừng công việc thêu thùa để chăm sóc cho nàng.
Ép hai người vốn không hợp nhau ở chung một chỗ, chẳng lẽ không sợ lại gây thêm chuyện lớn hơn hay sao? Huống hồ Liễu Ánh Thúy cũng chẳng thật lòng chăm sóc, e rằng sẽ còn tiếp tục âm thầm giở trò.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của ma ma quản sự, cả hai đều chẳng ai dám lên tiếng thêm nửa lời.
Sở Dao Quang tuy không hiểu rõ mâu thuẫn giữa hai người họ, nhưng dẫu sao nàng cũng là một "dân công sở" từng trải, ít nhiều cũng biết rõ những thủ đoạn đấu đá nơi làm việc. Nghe xong mấy lời này, nàng cũng hiểu sơ sơ tình hình.
Vải đã bị dính máu, dù có giặt sạch rồi thêu hình lên che đi, nhưng mang đi cho hoàng đế hay các phi tần sử dụng đều là hành vi đại bất kính. Sở Dao Quang lại thấy tò mò, chẳng lẽ cứ thế vứt luôn đi sao? Vậy thì có hơi lãng phí rồi.
Nhưng nếu thật sự đem vứt đi, chẳng phải Sở Dao Quang nàng có thể lấy về sao?
Nghĩ đến đây, Sở Dao Quang liền đi theo ma ma quản sự.
Đến phòng của ma ma quản sự, Sở Dao Quang thấy bà ta giặt sạch tấm vải kia rồi đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ để hong khô.
Lúc này bỗng có người gõ cửa, ma ma quản sự bước lên mở ra, ngay sau đó trên mặt lộ ra ý cười.
Cửa phòng đóng lại, ma ma quản sự rót trà cho vị Trần công công kia.
Trần công công cũng không khách khí, nhận lấy trà rồi từ trong ống tay áo lấy ra một túi tiền căng phồng đưa tới.
“Lý ma ma, đây là bạc lần trước ngươi nhờ ta mang đồ thêu ra khỏi cung bán hộ, ngươi kiểm tra lại xem.”
Lý ma ma khách khí cười cười, nhận lấy túi tiền nhưng mở ra cũng không kiểm tra, ngược lại còn lấy ra một phần rồi đưa lại cho đối phương.
“Trần công công chịu giúp ta vốn đã là mạo hiểm rất lớn, ta đương nhiên tin tưởng Trần công công, chẳng cần kiểm lại đâu. Vẫn như cũ, chút bạc này ngài cầm đi uống trà. Lần sau còn phải nhờ ngài giúp đỡ nữa đấy!”
Trần công công cũng chẳng khách khí, cười rồi cất bạc vào trong ngực áo. Hắn đứng dậy nói: “Tạp gia còn có việc, không làm phiền nữa.”
Lý ma ma đứng dậy tiễn khách: “Trần công công đi thong thả!”
Chờ sau khi Trần công công rời đi, nụ cười trên mặt Lý ma ma mới dần tan biến, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng. Bà ta cúi đầu nhìn chằm chằm túi tiền trong tay, thấp giọng mắng chửi Trần công công.
Trong lòng bà ta hiểu rõ, trước khi đưa tiền cho bà ta, Trần công công đã lén bớt đi một phần, nhưng lại không thể xé rách mặt nhau, thậm chí còn phải cảm kích đội ơn mà đưa thêm cho hắn một khoản nữa. Dù sao cũng là bà ta có việc nhờ vả người ta.
3
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
