TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35

Nghĩ tới đây, Sở Dao Quang có phần chán nản, ngay cả những món thêu tuyệt đẹp kia cũng không còn hấp dẫn được nàng nữa.

Không thể lấy được vải, nàng lại loanh quanh dạo thêm vài vòng. Đúng lúc chuẩn bị rời đi, nàng bỗng nghe thấy một tú nữ thình lình hét lên, tiếp theo liền cất giọng chất vấn đầy tức giận:

“Ngươi bị làm sao thế hả? Đi đứng không chịu nhìn đường à?”

Sở Dao Quang chăm chú nhìn sang thì thấy… đúng lúc nữ tú kia đang cắt vải thì bị ai đó đi ngang qua va mạnh vào lưng. Lực đạo va chạm có lẽ khá mạnh, khiến cho cây kéo sắc bén lúc cắt qua vải cũng thuận thế cắt vào tay nàng ta.

Đối với những người làm nghề thêu, việc tay bị thương là vô cùng nghiêm trọng, liên quan trực tiếp đến việc có thể tiếp tục công việc này nữa hay không. Nếu không thể đảm nhiệm tiếp, nàng ta sẽ phải chuyển sang làm những việc tay chân nặng nhọc của cung nữ bình thường.

Ngay lập tức, tiếng tranh cãi vang lên khắp nơi, các nữ tú xung quanh cũng lập tức vây lại, Sở Dao Quang cũng bước tới gần.

Có người đứng cạnh đưa khăn tay cho nữ tú bị thương cầm máu, nàng ta nhận lấy, cảm ơn xong liền nghẹn ngào chỉ trích người vừa va phải mình:

“Liễu Ánh Thúy, ngày thường ngươi đối đầu với ta thì thôi đi, nhưng hôm nay còn cố ý làm ta bị thương, ngươi có ý đồ gì đây?”

Dứt lời, những nữ tú đứng quanh đó đều lên tiếng phụ họa:

“Đúng vậy, sắp đến kỳ thi thêu rồi, giờ Á Ngọc bị thương tay, Ánh Thúy ngươi phải giải thích rõ ràng đi.”

Liễu Ánh Thúy, người đang bị chỉ trích, nhìn quanh thấy tất cả mọi người đều đứng về phía Tô Á Ngọc thì trong lòng có chút chột dạ, nhưng vẫn cứng cổ phản bác:

“Các ngươi làm cái gì vậy? Ta có phải cố ý đâu, tại nàng ta đứng chắn đường đấy chứ!”

Có người đứng ra giúp Tô Á Ngọc, đương nhiên cũng sẽ có người đứng về phía Liễu Ánh Thúy, trách Tô Á Ngọc cố tình chắn đường, Liễu Ánh Thúy chỉ vô ý mà thôi.

Sở Dao Quang không dám chen vào giữa, chỉ sợ chẳng may chạm phải ai đó lại gây ra hoảng loạn, nên nàng đành giẫm lên ghế mới thấy rõ được vết thương của Tô Á Ngọc.

Tô Á Ngọc vừa khóc lóc ấm ức, máu từ vết thương cũng đã nhuốm đỏ cả khăn tay. Hiện giờ việc cấp thiết nhất phải là nhanh chóng xử lý vết thương, thế nhưng hai bên vẫn còn đang cãi cọ không ngừng.

Ngay lúc Sở Dao Quang cũng không nhịn nổi nữa, bắt đầu cảm thấy sốt ruột thay cho Tô Á Ngọc, thì đúng lúc này ma ma quản sự bước vào, lập tức lớn giọng trách mắng:

“Tất cả tụ tập ở đây làm gì thế này? Không cần làm việc nữa phải không?”

Những nữ tú đứng bên ngoài lập tức tản ra từng người một. Vừa nhìn thấy ma ma quản sự, Tô Á Ngọc như tìm được chỗ dựa, lập tức kể rõ chuyện mình bị Liễu Ánh Thúy làm thương. Liễu Ánh Thúy cũng không chịu yếu thế, liên tục thanh minh bản thân không cố ý, là do Tô Á Ngọc đứng cản đường, nàng căn bản không nhìn thấy.

Hai bên lời qua tiếng lại, mỗi người đều có lý riêng, ngay cả những người đứng ra giúp đỡ cũng tranh cãi không ngừng. Ma ma quản sự đảo mắt nhìn hai người một lượt, bực bội quát lên:

“Đủ rồi!”

Tất cả mọi người tức khắc im lặng, quản sự ma ma phất tay bảo mọi người tản ra, ai phải làm việc gì thì đi làm việc nấy, sau đó nhăn mày cầm lên miếng vải đã dính đầy máu, cau có nói:

“Đang yên lành một mảnh vải tốt, giờ thì bị phá hỏng cả rồi, thật đúng là!”

Ngước mắt nhìn về phía hai người kia, quản sự ma ma cũng không tiếp tục truy cứu việc cố ý hay vô tình đυ.ng người nữa, chỉ thu lại mảnh vải, nói:

“Á Ngọc bị thương rồi, trước tiên cứ tới Thái y viện khám xem thế nào đi, nghỉ ngơi hai ngày cho tốt. Còn Ánh Thúy, công việc thêu thùa cần sự tỉ mỉ, ngay cả đường đi còn không thấy rõ thì kim chỉ làm sao mà rõ được?”

3

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.