0 chữ
Chương 37
Chương 37
Sở Dao Quang nhìn hành vi của Lý ma ma, chẳng biết nên đánh giá thế nào. Nàng thấy Lý ma ma lục tìm trong ngăn tủ đầu giường, kiểm đếm một lượt bạc tiền xong liền hài lòng đóng lại, rồi lại bắt đầu kiểm tra số vải vóc tích trữ được.
Số vải vóc này có tốt có xấu, những loại thượng hạng đều chỉ là vải vụn thừa ra, vì kích thước quá nhỏ nên bị Lý ma ma làm thành túi thơm, loại kém hơn thì làm thành khăn tay. Cũng có những tấm chẳng làm gì cả, chỉ xếp nguyên vẹn một chỗ, đợi gom được một lượng kha khá rồi lại nhờ Trần công công mang ra ngoài cung bán đi.
Dù Lưu Nhã Ngọc bị thương, nhưng chuyện này liên quan gì lớn tới bà ta đâu? Lý ma ma lại được thêm một mảnh vải nữa rồi.
Nhìn Lý ma ma thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi ra khỏi phòng, trong lòng Sở Dao Quang rất đấu tranh.
Lý ma ma đã chiếm lợi không ít vải vóc từ Châm công cục. Nếu nàng lấy trộm từ chỗ bà ta, cho dù Lý ma ma phát hiện mất đồ cũng không dám làm to chuyện.
Nghĩ đến đây, Sở Dao Quang liền không còn chút gánh nặng tâm lý, nhanh chóng lục tìm một hồi, cầm lấy một mảnh vải bông hoàn chỉnh, cả kéo lẫn kim chỉ nữa, nhét vào trong váy rồi vội vã chạy về phía Vân Thủy Các.
Lúc này, ở Vân Thủy Các, Triệu Yến Hoa đã tắm rửa xong từ lâu, mặc quần áo chỉnh tề bước ra ngoài, nhưng lại không thấy bóng dáng của Sở Dao Quang đâu, trong lòng lập tức hoảng loạn.
Ngày thường, mỗi khi Sở Dao Quang tới đây đều sẽ ở bên cạnh hắn cả một ngày, nhưng hôm nay trời còn chưa tối mà đã chẳng thấy người đâu nữa rồi.
Hắn không biết là vì nguyên nhân gì, chỉ có thể đi khắp nơi trong Vân Thủy Các tìm một lượt, nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng nàng đâu. Vừa định ra ngoài tìm tiếp, đã thấy Sở Dao Quang vội vội vàng vàng chạy về.
Nhìn thấy Sở Dao Quang, Triệu Yến Hoa mới ngẩn người một thoáng, nhưng tâm trạng căng thẳng vẫn chưa thể hoàn toàn bình ổn lại.
Cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa, chẳng màng tóc mình vẫn còn đang ướt, lập tức lao tới ôm chầm lấy Sở Dao Quang.
“Tỷ tỷ… tỷ đi đâu vậy?”
Giọng nói hắn rõ ràng còn mang theo tiếng nức nở, đủ thấy vừa rồi đã vô cùng lo lắng.
Sở Dao Quang đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ về mái tóc vẫn còn ướt nước của Triệu Yến Hoa, an ủi nói: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng mà, ta không đi đâu cả, chỉ là vừa ra ngoài một chút thôi.”
Tâm trạng Triệu Yến Hoa đã dịu lại, lúc này mới buông Sở Dao Quang ra. Vừa chạm vào áo nàng bị ướt, hắn tức khắc có chút ngượng ngùng:
“Xin lỗi tỷ tỷ, áo của tỷ…”
Sở Dao Quang xua xua tay nói: “Không sao đâu, trời đang nắng to, một lát là khô ngay ấy mà. Mau lại đây, xem ta mang về cho đệ cái gì này.”
Nói rồi, Sở Dao Quang kéo Triệu Yến Hoa vào trong phòng, lấy đồ từ trong vạt váy ra.
“Những thứ này là?”
Sở Dao Quang vừa lấy ra vừa nói: “Ta thấy y phục của đệ ít quá, mà lại cũ nữa, thế nên đã đi tới Châm công cục một chuyến, định lấy ít vải vóc về may áo cho đệ. Ai ngờ lại đυ.ng phải vài chuyện.”
Ngay sau đó, Sở Dao Quang kể sơ lược chuyện vừa xảy ra cho Triệu Yến Hoa nghe, rồi lại cảm thán về vị tiểu tú nương tên là Lưu Nhã Ngọc kia.
“Cũng không biết nàng ấy có thể xin được loại thuốc trị thương tốt một chút hay không. Ở chỗ đệ vẫn còn ít thuốc, hay là…”
Sở Dao Quang nói tới đây thì hơi dừng lại, nhưng Triệu Yến Hoa lập tức hiểu ý ngay.
“Buổi tối lúc Trương Toàn tới đây, ta sẽ bảo hắn đưa thuốc qua cho vị tú nương kia.”
Sở Dao Quang nhanh chóng gật đầu: “Ừ!”
Nghe ra được niềm vui trong giọng nói của Sở Dao Quang, hắn liền thấy nàng cầm kéo cắt một miếng vải, sau đó đi tới phía sau lau tóc cho hắn.
“Trước đây nhìn không rõ lắm, bây giờ mới phát hiện, đệ tắm rửa sạch sẽ xong da dẻ trắng trẻo non mềm, hóa ra nhìn cũng đẹp trai đấy chứ. Chỉ có điều là gầy quá, mặt mày chẳng có tí máu nào. Xem ra ngày nào cũng ăn màn thầu thì không ổn rồi, muốn lớn thì phải ăn thịt mới được, để sau này ta tìm cơ hội xem sao. Lần này ta lấy được vải, định may một bộ y phục mới cho đệ. Nhưng nói trước nha, tay nghề của ta không tốt lắm, làm ra nhất định chẳng đẹp đâu.”
Triệu Yến Hoa nào có để ý y phục Sở Dao Quang làm đẹp hay không, trái lại hắn vô cùng mong đợi. Nhưng nhớ lại lúc vừa rồi không thấy nàng, trong lòng hắn lại bắt đầu căng thẳng.
Số vải vóc này có tốt có xấu, những loại thượng hạng đều chỉ là vải vụn thừa ra, vì kích thước quá nhỏ nên bị Lý ma ma làm thành túi thơm, loại kém hơn thì làm thành khăn tay. Cũng có những tấm chẳng làm gì cả, chỉ xếp nguyên vẹn một chỗ, đợi gom được một lượng kha khá rồi lại nhờ Trần công công mang ra ngoài cung bán đi.
Dù Lưu Nhã Ngọc bị thương, nhưng chuyện này liên quan gì lớn tới bà ta đâu? Lý ma ma lại được thêm một mảnh vải nữa rồi.
Nhìn Lý ma ma thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi ra khỏi phòng, trong lòng Sở Dao Quang rất đấu tranh.
Nghĩ đến đây, Sở Dao Quang liền không còn chút gánh nặng tâm lý, nhanh chóng lục tìm một hồi, cầm lấy một mảnh vải bông hoàn chỉnh, cả kéo lẫn kim chỉ nữa, nhét vào trong váy rồi vội vã chạy về phía Vân Thủy Các.
Lúc này, ở Vân Thủy Các, Triệu Yến Hoa đã tắm rửa xong từ lâu, mặc quần áo chỉnh tề bước ra ngoài, nhưng lại không thấy bóng dáng của Sở Dao Quang đâu, trong lòng lập tức hoảng loạn.
Ngày thường, mỗi khi Sở Dao Quang tới đây đều sẽ ở bên cạnh hắn cả một ngày, nhưng hôm nay trời còn chưa tối mà đã chẳng thấy người đâu nữa rồi.
Hắn không biết là vì nguyên nhân gì, chỉ có thể đi khắp nơi trong Vân Thủy Các tìm một lượt, nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng nàng đâu. Vừa định ra ngoài tìm tiếp, đã thấy Sở Dao Quang vội vội vàng vàng chạy về.
Cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa, chẳng màng tóc mình vẫn còn đang ướt, lập tức lao tới ôm chầm lấy Sở Dao Quang.
“Tỷ tỷ… tỷ đi đâu vậy?”
Giọng nói hắn rõ ràng còn mang theo tiếng nức nở, đủ thấy vừa rồi đã vô cùng lo lắng.
Sở Dao Quang đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ về mái tóc vẫn còn ướt nước của Triệu Yến Hoa, an ủi nói: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng mà, ta không đi đâu cả, chỉ là vừa ra ngoài một chút thôi.”
Tâm trạng Triệu Yến Hoa đã dịu lại, lúc này mới buông Sở Dao Quang ra. Vừa chạm vào áo nàng bị ướt, hắn tức khắc có chút ngượng ngùng:
“Xin lỗi tỷ tỷ, áo của tỷ…”
Sở Dao Quang xua xua tay nói: “Không sao đâu, trời đang nắng to, một lát là khô ngay ấy mà. Mau lại đây, xem ta mang về cho đệ cái gì này.”
“Những thứ này là?”
Sở Dao Quang vừa lấy ra vừa nói: “Ta thấy y phục của đệ ít quá, mà lại cũ nữa, thế nên đã đi tới Châm công cục một chuyến, định lấy ít vải vóc về may áo cho đệ. Ai ngờ lại đυ.ng phải vài chuyện.”
Ngay sau đó, Sở Dao Quang kể sơ lược chuyện vừa xảy ra cho Triệu Yến Hoa nghe, rồi lại cảm thán về vị tiểu tú nương tên là Lưu Nhã Ngọc kia.
“Cũng không biết nàng ấy có thể xin được loại thuốc trị thương tốt một chút hay không. Ở chỗ đệ vẫn còn ít thuốc, hay là…”
Sở Dao Quang nói tới đây thì hơi dừng lại, nhưng Triệu Yến Hoa lập tức hiểu ý ngay.
“Buổi tối lúc Trương Toàn tới đây, ta sẽ bảo hắn đưa thuốc qua cho vị tú nương kia.”
Sở Dao Quang nhanh chóng gật đầu: “Ừ!”
Nghe ra được niềm vui trong giọng nói của Sở Dao Quang, hắn liền thấy nàng cầm kéo cắt một miếng vải, sau đó đi tới phía sau lau tóc cho hắn.
“Trước đây nhìn không rõ lắm, bây giờ mới phát hiện, đệ tắm rửa sạch sẽ xong da dẻ trắng trẻo non mềm, hóa ra nhìn cũng đẹp trai đấy chứ. Chỉ có điều là gầy quá, mặt mày chẳng có tí máu nào. Xem ra ngày nào cũng ăn màn thầu thì không ổn rồi, muốn lớn thì phải ăn thịt mới được, để sau này ta tìm cơ hội xem sao. Lần này ta lấy được vải, định may một bộ y phục mới cho đệ. Nhưng nói trước nha, tay nghề của ta không tốt lắm, làm ra nhất định chẳng đẹp đâu.”
Triệu Yến Hoa nào có để ý y phục Sở Dao Quang làm đẹp hay không, trái lại hắn vô cùng mong đợi. Nhưng nhớ lại lúc vừa rồi không thấy nàng, trong lòng hắn lại bắt đầu căng thẳng.
3
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
