TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34

Nói xong, nàng giúp Triệu Yến Hoa đổ nước vào thùng gỗ, sau khi thử độ ấm vừa phải, liền đi lấy bộ quần áo vừa phơi nắng xuống đặt ở bên cạnh, rồi để Triệu Yến Hoa tự mình đi tắm.

“Đệ tự đi tắm đi, ta sẽ ra ngoài đem hết quần áo trong tủ của đệ ra phơi nắng một chút.”

Triệu Yến Hoa vẫn còn chưa kịp hoàn hồn từ lời xin lỗi ban nãy của Sở Dao Quang, trong lòng vẫn còn chút căng thẳng, sợ rằng những lời vừa rồi của mình đã làm nàng tức giận.

Lúc ấy hắn đã nghĩ rằng, nếu như Sở Dao Quang muốn nhìn, vậy thì cứ nhìn đi, chỉ cần tỷ tỷ thích là được.

Nhưng hắn lại sợ, nếu nàng thật sự nhìn thấy rồi sinh ra chán ghét, thì điều đó sẽ khiến hắn càng đau lòng hơn.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Triệu Yến Hoa lại càng thêm nặng nề, vội vàng đưa tay giữ chặt lấy Sở Dao Quang lúc này đang ôm quần áo chuẩn bị bước ra ngoài.

“Làm sao vậy?” Sở Dao Quang hỏi.

Triệu Yến Hoa hơi chu môi một chút, cuối cùng cũng mở miệng:

“Tỷ tỷ đừng giận nữa, hay là... tỷ tỷ giúp ta tắm đi.”

Nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt, thậm chí còn mang theo ý muốn lấy lòng của Triệu Yến Hoa, trong lòng Sở Dao Quang cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Quả nhiên, lời xin lỗi xuất phát từ sự tự kiểm điểm bản thân vừa rồi đã khiến Triệu Yến Hoa hiểu lầm rằng nàng đang tức giận. Hắn cho rằng Sở Dao Quang đã chăm sóc, giúp đỡ hắn nhiều như vậy, thế mà giờ đây nàng chỉ muốn nhìn hắn tắm một chút thôi hắn cũng không đồng ý.

Chính vì thế, lúc này hắn mới chủ động nói ra lời kia, muốn hy sinh ý muốn của chính mình để làm vui lòng Sở Dao Quang.

Sở Dao Quang cảm thấy vấn đề này không thể trả lời qua loa được, nếu không Triệu Yến Hoa sẽ mãi tiếp tục tự dằn vặt bản thân.

Vì thế nàng lập tức đặt đống quần áo xuống, giữ chặt vai Triệu Yến Hoa, nghiêm túc nói:

“Yến Hoa, ta không hề tức giận. Những lời đệ vừa nói là hoàn toàn đúng đắn, ngược lại là do ta sai, đã bỏ qua chuyện nam nữ hữu biệt quan trọng này.”

Triệu Yến Hoa nhìn không rõ biểu cảm của Sở Dao Quang, nhưng nghe được giọng điệu của nàng, hắn biết những lời này là chân thành. Lúc này cảm giác căng thẳng trong lòng hắn mới dần dần tiêu tan.

“Ngoài ra đệ hãy nhớ kỹ, không bao giờ được vì lấy lòng người khác mà hy sinh mong muốn của bản thân mình. Cho nên hôm nay ta không thể giúp đệ tắm rửa được, sau này cũng không thể, việc này đệ phải tự mình làm.”

Nhận thấy Sở Dao Quang quả thực không hề tức giận, sự căng thẳng trong lòng Triệu Yến Hoa cuối cùng cũng tan biến, gương mặt hắn cũng dần lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

“Ta hiểu rồi, tỷ tỷ!”

Sau khi nói rõ chuyện này, Triệu Yến Hoa vào phòng, cởi bỏ y phục rồi bắt đầu tắm rửa.

Còn Sở Dao Quang thì tiếp tục ra ngoài phơi quần áo.

Triệu Yến Hoa không có mấy bộ y phục, quần áo mùa hè chỉ hai bộ, mùa đông cũng chỉ có duy nhất một bộ. Hơn nữa, những bộ y phục này đều đã bị sờn rách ít nhiều.

Nhìn những bộ đồ này, Sở Dao Quang bỗng nhớ đến con mèo nhỏ mà nàng từng nuôi trước kia. Khi ấy, nàng nổi hứng còn từng học làm vài bộ y phục đẹp đẽ cho nó. Nhưng kể từ khi mèo con mất đi, nàng không còn làm đồ nữa.

Sở Dao Quang rất muốn làm vài bộ y phục mới cho Triệu Yến Hoa, nhưng tay nghề của nàng thực sự cũng chẳng tốt lắm.

Dù không khéo léo gì cho cam, nhưng vẫn tạm đủ để dùng.

Nghĩ đến đây, Sở Dao Quang liền ngoảnh đầu nhìn về phía căn phòng, thấy Triệu Yến Hoa hẳn còn cần thêm một lúc nữa mới tắm xong, nên nàng hồi tưởng lại bản đồ địa hình hoàng cung mà Triệu Yến Hoa từng vẽ cho mình lúc trước, sau đó chạy về hướng Châm công cục.

Chạy một mạch tới Châm Công Cục, Sở Dao Quang nhìn thấy trong phòng có mấy tú nữ đang bận rộn thêu thùa.

Bản thân Sở Dao Quang tuy không biết thêu, nhưng phải thừa nhận rằng, kỹ thuật thêu của những người này thật sự tinh xảo, khiến nàng không nhịn được phải ngắm nhìn thêm mấy lần.

Vải vóc và chỉ thêu được đưa vào trong cung, đương nhiên đều là những thứ tốt nhất đất nước này. Thế nhưng điều đó không có nghĩa tất cả vải vóc đều chỉ dành riêng cho hoàng thất, trong số đó cũng có những loại dành cho cung nhân bình thường sử dụng.

Nếu Sở Dao Quang muốn lấy vải, chắc chắn chỉ có thể lấy những loại bình thường mà thôi. Dù sao tất cả những đồ vật ở đây đều đã được ghi chép rõ ràng về số lượng và chủng loại. Nếu lấy đi thứ quá quý giá, e rằng sẽ gây phiền phức cho Triệu Yến Hoa.

Nhưng dù nàng chỉ lấy một ít vải thường đi nữa, đối với người ở Châm Công Cục mà nói thì vẫn là đồ bị mất. Nếu vật tư mất đi, chẳng phải sẽ làm liên lụy tới người vô tội hay sao?

3

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.