0 chữ
Chương 32
Chương 32
Nghe đến đây, Sở Dao Quang rũ mắt xuống, giọng nói trở nên có chút cẩn trọng:
“Ta không phải muốn làm đệ nản lòng, nhưng dù đệ từng có ân với Vương Thừa Phúc kia, thì hiện tại đệ lại đang bị đày trong lãnh cung. Bây giờ đệ để Trương Toàn đi tìm Vương Thừa Phúc, liệu hắn còn nhớ ân tình khi xưa hay không? Lỡ như hắn biết được Trương Toàn hiện đang là tiểu thái giám phục vụ đệ, rồi ngược lại còn gϊếŧ người diệt khẩu thì làm sao đây?”
Nghe xong lời này, trong lòng Triệu Yến Hoa cũng hơi nảy sinh một chút bất an. Nếu không phải như vậy, ban nãy hắn cũng chẳng dặn dò Trương Toàn rằng việc Vương Thừa Phúc không chịu giúp đỡ cũng là chuyện bình thường.
“Ta đã ở trong lãnh cung này ba năm rồi. Nếu ba năm nay không có ai âm thầm chiếu cố, chỉ sợ ta sớm đã chết rét vào những mùa đông giá lạnh trước kia. Sở dĩ ta vẫn sống được đến hôm nay, chính là nhờ hắn.”
Sở Dao Quang kinh ngạc, không ngờ trong chuyện này còn có những nguyên nhân như vậy.
“Hắn giúp đệ? Nhưng làm sao đệ biết chắc được người giúp đệ chính là Vương Thừa Phúc chứ?”
Triệu Yến Hoa mỉm cười, ánh mắt vốn luôn nhìn thẳng phía trước cuối cùng quay lại, hướng về phía Sở Dao Quang.
“Tỷ tỷ, ta không hoàn toàn là không nhìn thấy gì.”
Sở Dao Quang lúc này mới hiểu ra, gật đầu thông suốt: “Đã như vậy, chứng tỏ hắn vẫn còn nhớ ân tình khi xưa của đệ. Thế sao không làm người tốt cho trót, giúp đệ thêm chút nữa?”
Nhưng Triệu Yến Hoa lại chỉ cười mang theo vài phần thản nhiên, nhẹ nhàng giải thích:
“Tỷ tỷ, ta bị giáng vào lãnh cung chính là ý của bệ hạ. Ai giúp ta, tức là chống lại bệ hạ. Vương Thừa Phúc có thể leo lên được địa vị như hiện tại là điều rất khó khăn, những người muốn kéo hắn xuống nhiều không kể xiết. Nếu để đối thủ của hắn biết chuyện, chẳng phải sẽ trở thành điểm yếu để lợi dụng sao? Hắn có thể trong phạm vi năng lực của bản thân, mỗi mùa đông âm thầm giúp đỡ ta một chút như vậy đã là rất không dễ dàng rồi.”
Nghe phân tích của Triệu Yến Hoa, Sở Dao Quang gật gật đầu, cảm thấy rất có lý. Nàng lại nghiêm túc nhìn kỹ Triệu Yến Hoa, nghĩ tới những lời hắn nói, trước khi đến lãnh cung từng là một hoàng tử tôn quý được vạn người chú ý, tuyệt đối không phải là kẻ phế vật chẳng biết gì.
Một người như vậy, cứ mãi bị giam cầm trong lãnh cung quả thật đáng thương vô cùng.
“Đệ yên tâm đi, ta sẽ giúp đệ.” Sở Dao Quang đưa tay lên vỗ nhẹ lên vai Triệu Yến Hoa.
Nghe được lời này, trên gương mặt Triệu Yến Hoa cũng nở ra một nụ cười dịu dàng.
“Mặt trời đang ấm áp, vết thương của đệ cũng đã gần lành rồi, để ta đun nước cho đệ tắm rửa sạch sẽ nhé.”
Nghe lời của Sở Dao Quang, Triệu Yến Hoa lập tức cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội cúi đầu xuống. Không rõ là bởi vì thời tiết quá nóng, hay là do một nguyên nhân nào khác, mà sắc mặt hắn có phần ửng đỏ.
Nhìn thấy Sở Dao Quang đi lấy nước, Triệu Yến Hoa liền theo qua giúp nàng nhóm lửa. Mặc dù trước kia hắn từng là người sống trong nhung lụa, nhưng hiện giờ việc nhóm lửa này hắn đã chẳng còn xa lạ nữa. Lúc này hắn ngồi bên cạnh đống lửa, lắng nghe tiếng củi cháy lách tách vang lên.
Vốn thời tiết đã oi bức, Triệu Yến Hoa còn ngồi cạnh đống lửa, đương nhiên càng nóng hơn. Nhưng hắn lại chẳng dám ngồi cách quá xa, chỉ sợ không nhìn rõ được tình hình của lửa, lỡ chẳng may sơ suất lại khiến cả sân cháy mất.
Vừa nghĩ tới việc lát nữa Sở Dao Quang sẽ giúp mình tắm rửa, trong lòng Triệu Yến Hoa không khỏi bồn chồn khó tả. Dường như có chút mong chờ, lại dường như cũng rất ngượng ngùng, chỉ biết căng thẳng mà liên tục nắm chặt góc áo.
Mãi cho tới khi nước trong chiếc nồi lớn kia sôi lên ùng ục, Sở Dao Quang mới lên tiếng kéo hắn ra khỏi suy nghĩ:
“Nước sôi rồi, đệ đừng bỏ thêm củi nữa. Củi này vẫn nên tiết kiệm một chút thì hơn.”
Triệu Yến Hoa quay đầu nhìn về phía Sở Dao Quang, thấp thoáng thấy nàng đang ôm thứ gì đó trong tay.
“Y phục tìm được trong tủ, chắc để lâu lắm rồi nên có mùi ẩm mốc. Nhưng giờ sắp mặc ngay rồi, giặt cũng không kịp khô, đành mang ra phơi nắng tạm vậy.”
“Ta không phải muốn làm đệ nản lòng, nhưng dù đệ từng có ân với Vương Thừa Phúc kia, thì hiện tại đệ lại đang bị đày trong lãnh cung. Bây giờ đệ để Trương Toàn đi tìm Vương Thừa Phúc, liệu hắn còn nhớ ân tình khi xưa hay không? Lỡ như hắn biết được Trương Toàn hiện đang là tiểu thái giám phục vụ đệ, rồi ngược lại còn gϊếŧ người diệt khẩu thì làm sao đây?”
Nghe xong lời này, trong lòng Triệu Yến Hoa cũng hơi nảy sinh một chút bất an. Nếu không phải như vậy, ban nãy hắn cũng chẳng dặn dò Trương Toàn rằng việc Vương Thừa Phúc không chịu giúp đỡ cũng là chuyện bình thường.
“Ta đã ở trong lãnh cung này ba năm rồi. Nếu ba năm nay không có ai âm thầm chiếu cố, chỉ sợ ta sớm đã chết rét vào những mùa đông giá lạnh trước kia. Sở dĩ ta vẫn sống được đến hôm nay, chính là nhờ hắn.”
“Hắn giúp đệ? Nhưng làm sao đệ biết chắc được người giúp đệ chính là Vương Thừa Phúc chứ?”
Triệu Yến Hoa mỉm cười, ánh mắt vốn luôn nhìn thẳng phía trước cuối cùng quay lại, hướng về phía Sở Dao Quang.
“Tỷ tỷ, ta không hoàn toàn là không nhìn thấy gì.”
Sở Dao Quang lúc này mới hiểu ra, gật đầu thông suốt: “Đã như vậy, chứng tỏ hắn vẫn còn nhớ ân tình khi xưa của đệ. Thế sao không làm người tốt cho trót, giúp đệ thêm chút nữa?”
Nhưng Triệu Yến Hoa lại chỉ cười mang theo vài phần thản nhiên, nhẹ nhàng giải thích:
“Tỷ tỷ, ta bị giáng vào lãnh cung chính là ý của bệ hạ. Ai giúp ta, tức là chống lại bệ hạ. Vương Thừa Phúc có thể leo lên được địa vị như hiện tại là điều rất khó khăn, những người muốn kéo hắn xuống nhiều không kể xiết. Nếu để đối thủ của hắn biết chuyện, chẳng phải sẽ trở thành điểm yếu để lợi dụng sao? Hắn có thể trong phạm vi năng lực của bản thân, mỗi mùa đông âm thầm giúp đỡ ta một chút như vậy đã là rất không dễ dàng rồi.”
Một người như vậy, cứ mãi bị giam cầm trong lãnh cung quả thật đáng thương vô cùng.
“Đệ yên tâm đi, ta sẽ giúp đệ.” Sở Dao Quang đưa tay lên vỗ nhẹ lên vai Triệu Yến Hoa.
Nghe được lời này, trên gương mặt Triệu Yến Hoa cũng nở ra một nụ cười dịu dàng.
“Mặt trời đang ấm áp, vết thương của đệ cũng đã gần lành rồi, để ta đun nước cho đệ tắm rửa sạch sẽ nhé.”
Nghe lời của Sở Dao Quang, Triệu Yến Hoa lập tức cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội cúi đầu xuống. Không rõ là bởi vì thời tiết quá nóng, hay là do một nguyên nhân nào khác, mà sắc mặt hắn có phần ửng đỏ.
Vốn thời tiết đã oi bức, Triệu Yến Hoa còn ngồi cạnh đống lửa, đương nhiên càng nóng hơn. Nhưng hắn lại chẳng dám ngồi cách quá xa, chỉ sợ không nhìn rõ được tình hình của lửa, lỡ chẳng may sơ suất lại khiến cả sân cháy mất.
Vừa nghĩ tới việc lát nữa Sở Dao Quang sẽ giúp mình tắm rửa, trong lòng Triệu Yến Hoa không khỏi bồn chồn khó tả. Dường như có chút mong chờ, lại dường như cũng rất ngượng ngùng, chỉ biết căng thẳng mà liên tục nắm chặt góc áo.
Mãi cho tới khi nước trong chiếc nồi lớn kia sôi lên ùng ục, Sở Dao Quang mới lên tiếng kéo hắn ra khỏi suy nghĩ:
“Nước sôi rồi, đệ đừng bỏ thêm củi nữa. Củi này vẫn nên tiết kiệm một chút thì hơn.”
Triệu Yến Hoa quay đầu nhìn về phía Sở Dao Quang, thấp thoáng thấy nàng đang ôm thứ gì đó trong tay.
“Y phục tìm được trong tủ, chắc để lâu lắm rồi nên có mùi ẩm mốc. Nhưng giờ sắp mặc ngay rồi, giặt cũng không kịp khô, đành mang ra phơi nắng tạm vậy.”
4
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
