0 chữ
Chương 31
Chương 31
“Hôm qua ngươi nói, ngươi nguyện ý đi theo ta. Mà bên cạnh ta cũng quả thực đang cần người giúp đỡ. Sau một đêm suy nghĩ, ta cảm thấy nếu cự tuyệt ngươi, hình như cũng không phải là một quyết định sáng suốt.”
Trương Toàn nghe xong vô cùng vui mừng, lập tức đặt hộp thức ăn xuống, quỳ xuống đất lần nữa, cao giọng bày tỏ lòng trung thành.
“Nhưng mà…” Triệu Yến Hoa chậm rãi lên tiếng ngắt lời gã: “Lòng người dễ đổi thay, nếu sau này ta chậm chạp không thể nổi lên, còn ngươi lại được chủ tử khác nhìn trúng, rồi quay lại phản bội ta…”
“Nô tài đã nhận điện hạ làm chủ, tuyệt đối không bao giờ phản bội cầu vinh!”
Nhưng rõ ràng Triệu Yến Hoa không tin lời này của gã: “Vậy ngươi hãy thề một lời đi!”
Nghe thấy Triệu Yến Hoa nói vậy, Trương Toàn không chút do dự giơ tay lên, sắc mặt nghiêm túc, hướng về phía Triệu Yến Hoa mà phát thệ:
“Nô tài Trương Toàn tại đây xin thề, hôm nay nhận Ngũ hoàng tử Triệu Yến Hoa làm chủ tử, chắc chắn sẽ một lòng một dạ, dốc hết tâm sức, vĩnh viễn trung thành. Ngày sau nếu phản bội chủ tử, cầu vinh hoa phú quý, nguyện cho Trương Toàn ta chết không được yên lành!”
Trương Toàn vừa dứt lời, Sở Dao Quang cực kỳ đúng lúc đẩy ngã một chậu hoa nhỏ, ngay lập tức một tiếng “xoảng…” vang lên, thu hút ánh mắt của Trương Toàn.
Trương Toàn lập tức trở nên căng thẳng, cũng không phải vì chột dạ, mà là vì lo rằng vị thần tiên đang bảo hộ Triệu Yến Hoa kia không tin vào lời thề của mình.
Còn Triệu Yến Hoa sắc mặt vẫn bình thản, giọng nói thong dong cất lên:
“Nếu ngươi đã phát thệ, ta cũng không giấu ngươi nữa. Lời thề vừa rồi của ngươi, không chỉ đơn giản là nói cho ta nghe. Nên làm thế nào tiếp theo, chắc không cần ta phải dạy ngươi chứ?”
Nghe Triệu Yến Hoa nói ra những lời này, trong lòng Trương Toàn đã hoàn toàn sáng tỏ… quả nhiên suy đoán của mình là đúng. Mà việc Triệu Yến Hoa chịu thành thật nói rõ chuyện này, chứng tỏ hắn đã thật sự tin tưởng gã rồi.
Ngay sau đó, Trương Toàn nhặt lên một mảnh vỡ của chậu hoa, cắt vào đầu ngón tay, một lần nữa cung kính nói với Triệu Yến Hoa:
“Nô tài xin lấy máu phát thệ, tuyệt đối sẽ không phản bội chủ tử!”
Thấy Triệu Yến Hoa đã chính thức thu nhận được một thuộc hạ, Sở Dao Quang cũng vô cùng vui mừng cho hắn. Nếu tương lai nàng không thể tiếp tục mơ thấy Triệu Yến Hoa, không thể giúp đỡ hắn thêm nữa, thì ít nhất cuộc sống của hắn cũng sẽ không còn quá khổ sở như trước.
“Bây giờ ngươi đã nhận ta làm chủ tử, nhưng ta hiện giờ chỉ là một hoàng tử sống trong lãnh cung, trong tay không chút quyền lực, tạm thời không thể cho ngươi bất kỳ lợi ích gì.”
Nói đến đây, Triệu Yến Hoa hơi chần chừ, im lặng một lát. Sở Dao Quang cũng ngồi xổm bên cạnh hắn, tò mò muốn nghe xem tiếp theo hắn định nói điều gì.
“Nhưng mà, ngươi có thể đi tìm một người. Chỉ cần người ấy chịu ra tay giúp đỡ, hoàn cảnh của chúng ta chắc chắn sẽ có hy vọng.”
Trương Toàn trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Triệu Yến Hoa, chờ hắn dặn dò.
Sau khi Triệu Yến Hoa nói ra một cái tên, Trương Toàn liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi Vân Thủy Các.
“Ngươi cũng không cần quá vội vàng. Dù sao hiện tại thân phận ngươi chỉ là một tiểu thái giám ở lãnh cung. Người kia trước mắt chưa muốn ra tay cũng là chuyện bình thường, nên ngươi phải cẩn thận cân nhắc, câu nào nên nói, câu nào không nên nói. Tóm lại nhớ rõ, dục tốc bất đạt.”
Trương Toàn nghe xong liền cúi đầu suy nghĩ trong giây lát, rồi mới lộ ra vẻ mặt thông suốt:
“Nô tài hiểu rồi.”
Chờ đến khi Trương Toàn đi khỏi, lúc này Sở Dao Quang mới lên tiếng:
“Người tên Vương Thừa Phúc mà đệ vừa nói là ai vậy?”
Triệu Yến Hoa vốn không định giấu giếm Sở Dao Quang, liền kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe.
“Ta không phải vừa sinh ra đã sống trong lãnh cung. Sau khi mẫu thân ruột của ta qua đời, ta vẫn luôn được nuôi dưỡng bên cạnh hoàng hậu.”
Nghe thấy Triệu Yến Hoa chủ động nói về chuyện cũ của mình, Sở Dao Quang cũng chăm chú lắng nghe, không hề ngắt lời.
“Khi đó, thân phận của ta cao quý, được vô vàn sủng ái, từng cứu mạng một thái giám tên là Vương Thừa Phúc. Chuyện này không mấy ai biết. Người này lại có chút bản lĩnh, dần dần được thăng chức, trước khi ta bị đưa vào lãnh cung thì hắn đã trở thành người của Nội Quan Giám rồi.”
Trương Toàn nghe xong vô cùng vui mừng, lập tức đặt hộp thức ăn xuống, quỳ xuống đất lần nữa, cao giọng bày tỏ lòng trung thành.
“Nhưng mà…” Triệu Yến Hoa chậm rãi lên tiếng ngắt lời gã: “Lòng người dễ đổi thay, nếu sau này ta chậm chạp không thể nổi lên, còn ngươi lại được chủ tử khác nhìn trúng, rồi quay lại phản bội ta…”
“Nô tài đã nhận điện hạ làm chủ, tuyệt đối không bao giờ phản bội cầu vinh!”
Nhưng rõ ràng Triệu Yến Hoa không tin lời này của gã: “Vậy ngươi hãy thề một lời đi!”
Nghe thấy Triệu Yến Hoa nói vậy, Trương Toàn không chút do dự giơ tay lên, sắc mặt nghiêm túc, hướng về phía Triệu Yến Hoa mà phát thệ:
Trương Toàn vừa dứt lời, Sở Dao Quang cực kỳ đúng lúc đẩy ngã một chậu hoa nhỏ, ngay lập tức một tiếng “xoảng…” vang lên, thu hút ánh mắt của Trương Toàn.
Trương Toàn lập tức trở nên căng thẳng, cũng không phải vì chột dạ, mà là vì lo rằng vị thần tiên đang bảo hộ Triệu Yến Hoa kia không tin vào lời thề của mình.
Còn Triệu Yến Hoa sắc mặt vẫn bình thản, giọng nói thong dong cất lên:
“Nếu ngươi đã phát thệ, ta cũng không giấu ngươi nữa. Lời thề vừa rồi của ngươi, không chỉ đơn giản là nói cho ta nghe. Nên làm thế nào tiếp theo, chắc không cần ta phải dạy ngươi chứ?”
Ngay sau đó, Trương Toàn nhặt lên một mảnh vỡ của chậu hoa, cắt vào đầu ngón tay, một lần nữa cung kính nói với Triệu Yến Hoa:
“Nô tài xin lấy máu phát thệ, tuyệt đối sẽ không phản bội chủ tử!”
Thấy Triệu Yến Hoa đã chính thức thu nhận được một thuộc hạ, Sở Dao Quang cũng vô cùng vui mừng cho hắn. Nếu tương lai nàng không thể tiếp tục mơ thấy Triệu Yến Hoa, không thể giúp đỡ hắn thêm nữa, thì ít nhất cuộc sống của hắn cũng sẽ không còn quá khổ sở như trước.
“Bây giờ ngươi đã nhận ta làm chủ tử, nhưng ta hiện giờ chỉ là một hoàng tử sống trong lãnh cung, trong tay không chút quyền lực, tạm thời không thể cho ngươi bất kỳ lợi ích gì.”
“Nhưng mà, ngươi có thể đi tìm một người. Chỉ cần người ấy chịu ra tay giúp đỡ, hoàn cảnh của chúng ta chắc chắn sẽ có hy vọng.”
Trương Toàn trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Triệu Yến Hoa, chờ hắn dặn dò.
Sau khi Triệu Yến Hoa nói ra một cái tên, Trương Toàn liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi Vân Thủy Các.
“Ngươi cũng không cần quá vội vàng. Dù sao hiện tại thân phận ngươi chỉ là một tiểu thái giám ở lãnh cung. Người kia trước mắt chưa muốn ra tay cũng là chuyện bình thường, nên ngươi phải cẩn thận cân nhắc, câu nào nên nói, câu nào không nên nói. Tóm lại nhớ rõ, dục tốc bất đạt.”
Trương Toàn nghe xong liền cúi đầu suy nghĩ trong giây lát, rồi mới lộ ra vẻ mặt thông suốt:
“Nô tài hiểu rồi.”
Chờ đến khi Trương Toàn đi khỏi, lúc này Sở Dao Quang mới lên tiếng:
“Người tên Vương Thừa Phúc mà đệ vừa nói là ai vậy?”
Triệu Yến Hoa vốn không định giấu giếm Sở Dao Quang, liền kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe.
“Ta không phải vừa sinh ra đã sống trong lãnh cung. Sau khi mẫu thân ruột của ta qua đời, ta vẫn luôn được nuôi dưỡng bên cạnh hoàng hậu.”
Nghe thấy Triệu Yến Hoa chủ động nói về chuyện cũ của mình, Sở Dao Quang cũng chăm chú lắng nghe, không hề ngắt lời.
“Khi đó, thân phận của ta cao quý, được vô vàn sủng ái, từng cứu mạng một thái giám tên là Vương Thừa Phúc. Chuyện này không mấy ai biết. Người này lại có chút bản lĩnh, dần dần được thăng chức, trước khi ta bị đưa vào lãnh cung thì hắn đã trở thành người của Nội Quan Giám rồi.”
4
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
