0 chữ
Chương 30
Chương 30
Trương Toàn không nhận được một lời đáp chắc chắn, trong lòng tràn đầy lo lắng, nhưng cũng không dám không nghe lời, đành thu dọn đồ đạc, rồi lặng lẽ ra khỏi Vân Thủy Các.
Sáng sớm ngày thứ ba, Triệu Yến Hoa không ra khỏi phòng, Trương Toàn cũng chẳng dám làm phiền, chỉ để đồ ăn sáng ngoài cửa rồi nhanh chóng rời đi.
Thực ra, Triệu Yến Hoa không hề ngủ nướng, mà ngược lại còn thức dậy từ rất sớm. Hắn bước ra ngoài, ngồi ở bậc thềm trước cửa, cố gắng tập trung ánh mắt nhìn về phương xa, thấp thỏm chờ đợi sự xuất hiện của Sở Dao Quang.
Mặt trời càng lên càng cao, mồ hôi trên trán Triệu Yến Hoa cũng theo đó mà càng lúc càng nhiều. Sự chờ mong ban đầu nay đã dần chuyển thành căng thẳng, khiến đôi môi mỏng của hắn cũng mím chặt thành một đường thẳng.
Hai lần trước, tiên nữ tỷ tỷ đều tới vào thời gian này, sao hôm nay lại chưa xuất hiện?
Hai tay Triệu Yến Hoa bất an siết chặt lấy ống tay áo. Đúng vào khoảnh khắc hắn sắp sửa không chịu nổi nữa, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc kia vang lên.
“Từ lúc ta rời đi hôm qua, chẳng lẽ đệ vẫn luôn ngồi chờ ở đây suốt cả đêm sao?”
Chỉ đến khi bóng dáng của Sở Dao Quang xuất hiện trước mắt, thần kinh căng thẳng của Triệu Yến Hoa mới thực sự được thả lỏng.
Nàng vẫn chưa nhận ra khoảng cách thời gian ba ngày kia, mà chỉ đang lo lắng rằng Triệu Yến Hoa đã thức suốt cả đêm.
“Ta sợ khi tỷ tỷ xuất hiện, sẽ không nhìn thấy ta!”
Sở Dao Quang bất đắc dĩ lắc đầu: “Đệ thật là ngốc!”
Nói rồi, nàng đảo mắt nhìn quanh căn phòng: “Đây là thành quả đệ thức cả đêm thu dọn à?”
Triệu Yến Hoa lắc đầu đáp: “Đều là do tiểu thái giám tên Trương Toàn giúp đỡ.”
Sự lo lắng trong lòng Sở Dao Quang nhờ vậy mà giảm đi đôi chút. Cùng với việc mấy ngày nay liên tiếp mơ thấy Triệu Yến Hoa, tâm trạng nàng từ chỗ lo âu ban đầu dần chuyển sang mong đợi. Nàng cũng bắt đầu muốn mơ thấy hắn nhiều hơn, xem những chuyện xảy ra ở nơi đây như một thế giới khác, nơi nàng có thể thả lỏng tinh thần.
“Thế vết thương của đệ thì sao? Để ta xem thử nào!”
Triệu Yến Hoa không từ chối, ngoan ngoãn ngồi xuống để mặc Sở Dao Quang kiểm tra. Khi nghe Sở Dao Quang kinh ngạc nói rằng chỉ trong một thời gian ngắn mà vết thương của hắn đã lành nhanh tới vậy, Triệu Yến Hoa ngược lại còn cảm kích Sở Dao Quang, nói rằng nhờ thuốc nàng đưa rất tốt.
Sau đó, đề tài lại được nhắc tới Trương Toàn.
“Tiên nữ tỷ tỷ, tên tiểu thái giám Trương Toàn kia muốn đi theo ta, bảo rằng hắn bị người ta ức hϊếp. Nhưng bởi những cung nhân khác tới Vân Thủy Các đều gặp ma quái, chỉ riêng hắn tới thì không sao, nên bọn họ sợ hắn không chịu nhận nhiệm vụ này nữa, giờ bắt đầu quay sang lấy lòng hắn rồi.”
Sở Dao Quang nghe xong không hiểu lắm, hỏi lại: “Vậy thì sao?”
“Hắn muốn đi theo ta, ta cũng sẽ không bị ức hϊếp nữa, tất nhiên là ta rất vui. Nhưng mà lại sợ…”
“Sợ điều gì chứ?”
Triệu Yến Hoa lộ ra vẻ mặt buồn bã, giọng nói đầy mất mát: “Ta vốn chẳng thể ra khỏi Vân Thủy Các này được. Nhưng tương lai khi Trương Toàn được thăng chức cao hơn, e rằng hắn sẽ cảm thấy chuyện từng đi theo ta chính là một vết nhơ trong đời… Rồi sau đó thì…”
Nghe lời Triệu Yến Hoa nói, Sở Dao Quang cảm thấy cũng có lý, nhưng nàng lại có thể làm gì đây? Chẳng lẽ đi dọa nạt Trương Toàn một trận?
Nhưng Trương Toàn lại không nhìn thấy nàng, chuyện này khiến Sở Dao Quang khó xử rồi.
Nhận thấy Sở Dao Quang im lặng, Triệu Yến Hoa liền chủ động nói:
“Tiên nữ tỷ tỷ, hay là để hắn thề thốt trước mặt tỷ, sau đó tỷ thể hiện một chút sự hiện diện của mình, cho hắn biết bên cạnh ta quả thực có người bảo vệ. Như vậy, hắn cũng sẽ có phần kiêng dè.”
Sở Dao Quang suy nghĩ một lát, thấy đây cũng là một biện pháp hay, nên liền gật đầu đồng ý:
“Được, đợi lát nữa hắn tới, ta nghe đệ sắp xếp!”
Nghe được lời này, Triệu Yến Hoa vui vẻ nở một nụ cười.
Sau khi thay thuốc lần cuối cho Triệu Yến Hoa xong, thời gian cũng tới giữa trưa. Cũng như mọi ngày, Trương Toàn xách theo hộp thức ăn đến Vân Thủy Các.
Vừa bước vào cổng cung, Trương Toàn liền nhìn thấy Triệu Yến Hoa đang ngồi trên bậc thềm.
Đi tới hành lễ xong, Triệu Yến Hoa chủ động lên tiếng, nhắc tới chuyện ngày hôm qua.
Sáng sớm ngày thứ ba, Triệu Yến Hoa không ra khỏi phòng, Trương Toàn cũng chẳng dám làm phiền, chỉ để đồ ăn sáng ngoài cửa rồi nhanh chóng rời đi.
Thực ra, Triệu Yến Hoa không hề ngủ nướng, mà ngược lại còn thức dậy từ rất sớm. Hắn bước ra ngoài, ngồi ở bậc thềm trước cửa, cố gắng tập trung ánh mắt nhìn về phương xa, thấp thỏm chờ đợi sự xuất hiện của Sở Dao Quang.
Mặt trời càng lên càng cao, mồ hôi trên trán Triệu Yến Hoa cũng theo đó mà càng lúc càng nhiều. Sự chờ mong ban đầu nay đã dần chuyển thành căng thẳng, khiến đôi môi mỏng của hắn cũng mím chặt thành một đường thẳng.
Hai tay Triệu Yến Hoa bất an siết chặt lấy ống tay áo. Đúng vào khoảnh khắc hắn sắp sửa không chịu nổi nữa, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc kia vang lên.
“Từ lúc ta rời đi hôm qua, chẳng lẽ đệ vẫn luôn ngồi chờ ở đây suốt cả đêm sao?”
Chỉ đến khi bóng dáng của Sở Dao Quang xuất hiện trước mắt, thần kinh căng thẳng của Triệu Yến Hoa mới thực sự được thả lỏng.
Nàng vẫn chưa nhận ra khoảng cách thời gian ba ngày kia, mà chỉ đang lo lắng rằng Triệu Yến Hoa đã thức suốt cả đêm.
“Ta sợ khi tỷ tỷ xuất hiện, sẽ không nhìn thấy ta!”
Sở Dao Quang bất đắc dĩ lắc đầu: “Đệ thật là ngốc!”
Nói rồi, nàng đảo mắt nhìn quanh căn phòng: “Đây là thành quả đệ thức cả đêm thu dọn à?”
Sự lo lắng trong lòng Sở Dao Quang nhờ vậy mà giảm đi đôi chút. Cùng với việc mấy ngày nay liên tiếp mơ thấy Triệu Yến Hoa, tâm trạng nàng từ chỗ lo âu ban đầu dần chuyển sang mong đợi. Nàng cũng bắt đầu muốn mơ thấy hắn nhiều hơn, xem những chuyện xảy ra ở nơi đây như một thế giới khác, nơi nàng có thể thả lỏng tinh thần.
“Thế vết thương của đệ thì sao? Để ta xem thử nào!”
Triệu Yến Hoa không từ chối, ngoan ngoãn ngồi xuống để mặc Sở Dao Quang kiểm tra. Khi nghe Sở Dao Quang kinh ngạc nói rằng chỉ trong một thời gian ngắn mà vết thương của hắn đã lành nhanh tới vậy, Triệu Yến Hoa ngược lại còn cảm kích Sở Dao Quang, nói rằng nhờ thuốc nàng đưa rất tốt.
Sau đó, đề tài lại được nhắc tới Trương Toàn.
Sở Dao Quang nghe xong không hiểu lắm, hỏi lại: “Vậy thì sao?”
“Hắn muốn đi theo ta, ta cũng sẽ không bị ức hϊếp nữa, tất nhiên là ta rất vui. Nhưng mà lại sợ…”
“Sợ điều gì chứ?”
Triệu Yến Hoa lộ ra vẻ mặt buồn bã, giọng nói đầy mất mát: “Ta vốn chẳng thể ra khỏi Vân Thủy Các này được. Nhưng tương lai khi Trương Toàn được thăng chức cao hơn, e rằng hắn sẽ cảm thấy chuyện từng đi theo ta chính là một vết nhơ trong đời… Rồi sau đó thì…”
Nghe lời Triệu Yến Hoa nói, Sở Dao Quang cảm thấy cũng có lý, nhưng nàng lại có thể làm gì đây? Chẳng lẽ đi dọa nạt Trương Toàn một trận?
Nhưng Trương Toàn lại không nhìn thấy nàng, chuyện này khiến Sở Dao Quang khó xử rồi.
Nhận thấy Sở Dao Quang im lặng, Triệu Yến Hoa liền chủ động nói:
“Tiên nữ tỷ tỷ, hay là để hắn thề thốt trước mặt tỷ, sau đó tỷ thể hiện một chút sự hiện diện của mình, cho hắn biết bên cạnh ta quả thực có người bảo vệ. Như vậy, hắn cũng sẽ có phần kiêng dè.”
Sở Dao Quang suy nghĩ một lát, thấy đây cũng là một biện pháp hay, nên liền gật đầu đồng ý:
“Được, đợi lát nữa hắn tới, ta nghe đệ sắp xếp!”
Nghe được lời này, Triệu Yến Hoa vui vẻ nở một nụ cười.
Sau khi thay thuốc lần cuối cho Triệu Yến Hoa xong, thời gian cũng tới giữa trưa. Cũng như mọi ngày, Trương Toàn xách theo hộp thức ăn đến Vân Thủy Các.
Vừa bước vào cổng cung, Trương Toàn liền nhìn thấy Triệu Yến Hoa đang ngồi trên bậc thềm.
Đi tới hành lễ xong, Triệu Yến Hoa chủ động lên tiếng, nhắc tới chuyện ngày hôm qua.
9
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
