0 chữ
Chương 29
Chương 29
“Cho dù có thần tiên đi nữa, thì cũng sẽ đi phù trợ thiên tử đương triều, sao lại đi bảo vệ một hoàng tử không được sủng ái như ta chứ?”
Triệu Yến Hoa không thừa nhận, nhưng cũng chẳng phủ nhận. Thế nhưng lời này lại ẩn giấu ý ám chỉ rằng Triệu Yến Hoa rất có thể sẽ là vị chân long thiên tử kế tiếp. Vì không muốn chân long thiên tử gặp nạn, thế nên bây giờ mới có thần tiên hạ phàm trợ giúp.
Vừa nghĩ tới điều này, Trương Toàn càng thêm tin chắc rằng trong Vân Thủy Các nhất định đang có một vị thần tiên mà bản thân mình không thể nhìn thấy.
Tuy rằng hai ngày qua, Trương Toàn hoàn toàn không phát giác thêm được điều gì lạ.
Suy nghĩ một hồi, Trương Toàn liền lập tức vén áo quỳ xuống trước mặt Triệu Yến Hoa, giọng nói kiên quyết lại mang theo vẻ cầu khẩn:
“Điện hạ, nô tài Trương Toàn mạo muội, xin được đi theo điện hạ, từ nay về sau nhất định sẽ một lòng trung thành với điện hạ, nguyện vì ngài xông pha!”
Triệu Yến Hoa vốn cũng đã định thu nhận Trương Toàn từ lâu rồi. Khi phát hiện ra ý đồ của Trương Toàn, hắn đã từng nghĩ, chờ khi Trương Toàn mở miệng bày tỏ trung thành thì liệu có nên giữ lại bên cạnh hay không.
Dù sao hắn cũng chỉ là một hoàng tử bị giam trong lãnh cung, thân không quyền thế, không bạc tiền, lại còn thân mang khuyết tật, chẳng hề mang lại lợi ích gì cho người khác.
Vì thế, chuyện Trương Toàn tới đầu quân cho hắn tuyệt đối không thể là do người khác cử đến làm gián điệp được. Thu nhận hắn cũng chẳng có vấn đề gì.
Chỉ có duy nhất một biến số, chính là hắn không dám chắc tiên nữ tỷ tỷ kia liệu còn tiếp tục giúp hắn trong tương lai nữa hay không.
Nhưng lúc này, Triệu Yến Hoa cũng không định nói ra mối lo lắng ấy.
Ngay sau đó, hắn tự giễu cợt cười một tiếng: “Ngươi đầu quân cho ta, không sợ tương lai sẽ chẳng nhận được gì sao?”
Trương Toàn vừa định mở miệng dõng dạc nói lời trung thành, lại bị Triệu Yến Hoa lập tức ngắt lời:
“Đừng có nói mấy câu như là "Ngươi làm nô tài được làm việc cho ta, vị hoàng tử này, là một vinh dự lớn". Những lời hoa mỹ kiểu ấy, nghe ta thấy thật buồn nôn. Trực tiếp nói ra mục đích thực sự của ngươi đi. Nếu thấy ngươi đủ thành thật, ta có thể sẽ nhận lấy ngươi. Hơn nữa, cho dù ngươi không nói thì… hừ!”
Hàm ý ngoài lời này dường như đang ám chỉ rằng, hắn có tiên nhân tương trợ, cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể biết rõ suy nghĩ trong lòng ngươi.
Những lời này lập tức chặn lại những câu nói vốn đã chuẩn bị sẵn trong lòng Trương Toàn. Vân Thủy Các một lần nữa trở về trạng thái im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang trong sân.
Mặc dù tuổi tác của Trương Toàn không lớn, nhưng sau khi trải qua biến cố gia đình, nội tâm cũng đã được rèn luyện rất nhiều. Gã hiểu rõ rằng đôi khi, những lời chân thành còn có tác dụng hơn là những lời nịnh nọt tâng bốc.
Cuối cùng, Trương Toàn nghiến răng, quyết định nói thật những suy nghĩ trong lòng mình:
“Điện hạ hiện giờ tuy đang ở lãnh cung, nhưng lại có thần tiên phù trợ, tương lai chắc chắn sẽ không thể đoán trước được. Còn nô tài hiện tại chỉ là một tiểu thái giám ai cũng có thể ức hϊếp. Nếu may mắn, nói không chừng có thể chịu đựng được đến ngày lên làm quản sự. Nhưng chuyện này phải mất bao lâu chẳng ai biết được, càng không biết mình có mạng sống đến lúc đó hay không, có khi một ngày nào đó lại rơi xuống giếng, hoặc treo cổ trên xà nhà rồi cũng nên. Nếu điện hạ thật sự được thần tiên trợ giúp, tương lai chính là thiên tử, vậy hôm nay nô tài lựa chọn điện hạ, tương lai ắt hẳn cũng có thể một bước lên trời.”
Sau khi không chút giấu giếm mà nói thẳng ra tâm tư của mình, Trương Toàn lại thoáng chút hối hận, nhưng ngay sau đó liền trấn tĩnh lại.
Tự mình nói ra sự thật, vẫn tốt hơn là đợi đến khi vị tiên nhân kia nói những lời này cho Triệu Yến Hoa nghe.
Trương Toàn lúc này vẫn phủ phục dưới chân Triệu Yến Hoa, nhưng trong mắt Triệu Yến Hoa thì chỉ là một bóng hình mờ nhạt.
“Những lời ngươi nói, ta sẽ suy nghĩ. Ta ăn xong rồi, ngươi đem đồ đi đi.”
Nói xong, Triệu Yến Hoa không hề quay đầu lại, cứ thế bước vào trong phòng.
Triệu Yến Hoa không thừa nhận, nhưng cũng chẳng phủ nhận. Thế nhưng lời này lại ẩn giấu ý ám chỉ rằng Triệu Yến Hoa rất có thể sẽ là vị chân long thiên tử kế tiếp. Vì không muốn chân long thiên tử gặp nạn, thế nên bây giờ mới có thần tiên hạ phàm trợ giúp.
Vừa nghĩ tới điều này, Trương Toàn càng thêm tin chắc rằng trong Vân Thủy Các nhất định đang có một vị thần tiên mà bản thân mình không thể nhìn thấy.
Tuy rằng hai ngày qua, Trương Toàn hoàn toàn không phát giác thêm được điều gì lạ.
Suy nghĩ một hồi, Trương Toàn liền lập tức vén áo quỳ xuống trước mặt Triệu Yến Hoa, giọng nói kiên quyết lại mang theo vẻ cầu khẩn:
Triệu Yến Hoa vốn cũng đã định thu nhận Trương Toàn từ lâu rồi. Khi phát hiện ra ý đồ của Trương Toàn, hắn đã từng nghĩ, chờ khi Trương Toàn mở miệng bày tỏ trung thành thì liệu có nên giữ lại bên cạnh hay không.
Dù sao hắn cũng chỉ là một hoàng tử bị giam trong lãnh cung, thân không quyền thế, không bạc tiền, lại còn thân mang khuyết tật, chẳng hề mang lại lợi ích gì cho người khác.
Vì thế, chuyện Trương Toàn tới đầu quân cho hắn tuyệt đối không thể là do người khác cử đến làm gián điệp được. Thu nhận hắn cũng chẳng có vấn đề gì.
Chỉ có duy nhất một biến số, chính là hắn không dám chắc tiên nữ tỷ tỷ kia liệu còn tiếp tục giúp hắn trong tương lai nữa hay không.
Ngay sau đó, hắn tự giễu cợt cười một tiếng: “Ngươi đầu quân cho ta, không sợ tương lai sẽ chẳng nhận được gì sao?”
Trương Toàn vừa định mở miệng dõng dạc nói lời trung thành, lại bị Triệu Yến Hoa lập tức ngắt lời:
“Đừng có nói mấy câu như là "Ngươi làm nô tài được làm việc cho ta, vị hoàng tử này, là một vinh dự lớn". Những lời hoa mỹ kiểu ấy, nghe ta thấy thật buồn nôn. Trực tiếp nói ra mục đích thực sự của ngươi đi. Nếu thấy ngươi đủ thành thật, ta có thể sẽ nhận lấy ngươi. Hơn nữa, cho dù ngươi không nói thì… hừ!”
Hàm ý ngoài lời này dường như đang ám chỉ rằng, hắn có tiên nhân tương trợ, cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể biết rõ suy nghĩ trong lòng ngươi.
Những lời này lập tức chặn lại những câu nói vốn đã chuẩn bị sẵn trong lòng Trương Toàn. Vân Thủy Các một lần nữa trở về trạng thái im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang trong sân.
Cuối cùng, Trương Toàn nghiến răng, quyết định nói thật những suy nghĩ trong lòng mình:
“Điện hạ hiện giờ tuy đang ở lãnh cung, nhưng lại có thần tiên phù trợ, tương lai chắc chắn sẽ không thể đoán trước được. Còn nô tài hiện tại chỉ là một tiểu thái giám ai cũng có thể ức hϊếp. Nếu may mắn, nói không chừng có thể chịu đựng được đến ngày lên làm quản sự. Nhưng chuyện này phải mất bao lâu chẳng ai biết được, càng không biết mình có mạng sống đến lúc đó hay không, có khi một ngày nào đó lại rơi xuống giếng, hoặc treo cổ trên xà nhà rồi cũng nên. Nếu điện hạ thật sự được thần tiên trợ giúp, tương lai chính là thiên tử, vậy hôm nay nô tài lựa chọn điện hạ, tương lai ắt hẳn cũng có thể một bước lên trời.”
Sau khi không chút giấu giếm mà nói thẳng ra tâm tư của mình, Trương Toàn lại thoáng chút hối hận, nhưng ngay sau đó liền trấn tĩnh lại.
Tự mình nói ra sự thật, vẫn tốt hơn là đợi đến khi vị tiên nhân kia nói những lời này cho Triệu Yến Hoa nghe.
Trương Toàn lúc này vẫn phủ phục dưới chân Triệu Yến Hoa, nhưng trong mắt Triệu Yến Hoa thì chỉ là một bóng hình mờ nhạt.
“Những lời ngươi nói, ta sẽ suy nghĩ. Ta ăn xong rồi, ngươi đem đồ đi đi.”
Nói xong, Triệu Yến Hoa không hề quay đầu lại, cứ thế bước vào trong phòng.
10
0
3 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
