0 chữ
Chương 25
Chương 25
Dù sao nàng cũng chẳng thể biết được lần sau liệu có còn mơ thấy Triệu Yến Hoa nữa không.
Triệu Yến Hoa chậm rãi cúi đầu, mái tóc trước trán phủ xuống che mất đôi mắt, sự im lặng của hắn đã chính là câu trả lời rồi. Sở Dao Quang mím môi, lời muốn nói ra cuối cùng chỉ đành hóa thành một tiếng thở dài.
“Thôi vậy, chắc đó đều là những chuyện đau lòng của đệ. Nếu đệ không muốn nói, ta cũng sẽ không hỏi nữa.”
Nhưng lời của Sở Dao Quang vừa dứt, Triệu Yến Hoa bỗng nhiên lại lên tiếng, giọng hắn khàn khàn, nghe có chút không chân thực.
“Khắc thân.”
“Hả?” Sở Dao Quang ngạc nhiên.
“Bọn họ nói ta khắc thân!”
Nghe lời nói này của Triệu Yến Hoa, Sở Dao Quang bỗng nhớ tới cảnh tượng trong giấc mộng mấy ngày trước. Khi ấy, tên thái giám bắt nạt Triệu Yến Hoa từng nói rằng, hắn khắc chết mẫu thân ruột thịt của mình, là một kẻ có mắt tật nguyền, nói năng cũng không rõ ràng, đáng đời không được sủng ái.
“Mẫu thân của ta mất vì sinh khó, bọn họ nói ta là một kẻ bất tường.”
Triệu Yến Hoa cúi đầu rất thấp, giọng nói vang lên vô cùng nhỏ nhẹ, thấp trầm, mang theo cảm giác thất vọng vô hạn, khiến lòng Sở Dao Quang cũng đau theo.
Nàng giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai Triệu Yến Hoa, muốn cho hắn một chút an ủi. Nhưng nàng lại cảm thấy dù mình có nói gì đi nữa thì sự giúp đỡ mang lại cũng chẳng đáng là bao, ngược lại còn vô tình khiến Triệu Yến Hoa một lần nữa nhớ lại những ký ức đau khổ đã qua. Có lẽ cuối cùng, hắn còn phải cố giả vờ bình tĩnh mà nói một câu: “Không sao.”
Nhưng nếu chẳng nói gì cả, hình như cũng không ổn. Vì vậy, khi Sở Dao Quang vừa định mở miệng, Triệu Yến Hoa đã ngẩng đầu lên, cố gắng nở ra một nụ cười nhẹ nhõm:
“Nhưng mà cũng chẳng sao cả. Có lẽ những người đó đã sớm quên mất sự tồn tại của ta rồi. Bây giờ ta có tỷ tỷ giúp đỡ, cuộc sống cũng đã tốt hơn rất nhiều.”
Nhìn dáng vẻ này của Triệu Yến Hoa, Sở Dao Quang đưa tay lên, nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc của hắn. Triệu Yến Hoa rất thích sự đυ.ng chạm của Sở Dao Quang, nhưng sau một thoáng do dự, hắn vẫn hơi nghiêng người né tránh.
“Bẩn.” Triệu Yến Hoa khẽ nói.
Nhưng Sở Dao Quang lại chẳng hề để tâm: “Chờ vết thương của đệ lành rồi, ta sẽ đun nước cho đệ tắm sạch sẽ.”
Câu nói này lập tức xua tan bầu không khí ảm đạm lúc nãy. Có lời này nghĩa là tỷ tỷ còn sẽ tới nữa. Niềm vui của Triệu Yến Hoa không phải giả vờ, hắn lần nữa vui vẻ gật đầu.
Theo thói quen thường ngày, giờ này Triệu Yến Hoa vốn nên quay về phòng đi ngủ, nhưng hắn không muốn. Hắn sợ rằng chỉ cần vừa nhắm mắt lại, Sở Dao Quang sẽ lập tức biến mất. Dẫu ba ngày sau lại gặp được đi nữa thì hắn cũng không muốn như vậy. Thế là hắn cố gắng tìm đề tài để nói chuyện, dù cho giọng nói không rõ ràng, chỉ mong được trò chuyện với Sở Dao Quang lâu thêm một chút.
Giọng nói vui vẻ hòa vào tiếng ếch kêu vang khắp nơi, nghe cũng chẳng có gì lạ lẫm. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, lại bất ngờ bị một tiếng động nặng nề “Két…” phá ngang.
“Ai đó?”
Giọng nói Triệu Yến Hoa mang theo sự cảnh giác và khó chịu, hắn lập tức quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Cánh cửa cung vốn rất nặng, tuyệt đối không thể nào bị gió thổi mở ra được.
Như vậy tức là có người đang ở đó.
Nhưng trước nay, một khi trời tối thì chẳng ai lui tới Vân Thủy Các, huống hồ hiện tại còn có lời đồn nơi này có ma quỷ.
Tuy biết rõ chẳng ai nhìn thấy Sở Dao Quang, nhưng Triệu Yến Hoa vẫn vô thức chắn trước mặt nàng. Có điều khi cúi đầu xuống nhìn, nào còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
Tỷ tỷ lại biến mất rồi.
Nếu không phải vì tiếng động kỳ lạ kia, tỷ tỷ vốn sẽ chẳng biến mất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Yến Hoa càng thêm tức giận. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, cộng thêm mái tóc hơi rủ xuống, người ngoài không thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào trên mặt hắn.
Trời đêm đen tối, hắn không nhìn rõ đường, tiến lên kiểm tra cũng không ổn. Thế là hắn cúi người mò mẫm tìm một hòn đá, giấu sau lưng, định bụng chờ đối phương bước lại gần mới ra tay.
Triệu Yến Hoa chậm rãi cúi đầu, mái tóc trước trán phủ xuống che mất đôi mắt, sự im lặng của hắn đã chính là câu trả lời rồi. Sở Dao Quang mím môi, lời muốn nói ra cuối cùng chỉ đành hóa thành một tiếng thở dài.
“Thôi vậy, chắc đó đều là những chuyện đau lòng của đệ. Nếu đệ không muốn nói, ta cũng sẽ không hỏi nữa.”
Nhưng lời của Sở Dao Quang vừa dứt, Triệu Yến Hoa bỗng nhiên lại lên tiếng, giọng hắn khàn khàn, nghe có chút không chân thực.
“Khắc thân.”
“Hả?” Sở Dao Quang ngạc nhiên.
“Bọn họ nói ta khắc thân!”
Nghe lời nói này của Triệu Yến Hoa, Sở Dao Quang bỗng nhớ tới cảnh tượng trong giấc mộng mấy ngày trước. Khi ấy, tên thái giám bắt nạt Triệu Yến Hoa từng nói rằng, hắn khắc chết mẫu thân ruột thịt của mình, là một kẻ có mắt tật nguyền, nói năng cũng không rõ ràng, đáng đời không được sủng ái.
Triệu Yến Hoa cúi đầu rất thấp, giọng nói vang lên vô cùng nhỏ nhẹ, thấp trầm, mang theo cảm giác thất vọng vô hạn, khiến lòng Sở Dao Quang cũng đau theo.
Nàng giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai Triệu Yến Hoa, muốn cho hắn một chút an ủi. Nhưng nàng lại cảm thấy dù mình có nói gì đi nữa thì sự giúp đỡ mang lại cũng chẳng đáng là bao, ngược lại còn vô tình khiến Triệu Yến Hoa một lần nữa nhớ lại những ký ức đau khổ đã qua. Có lẽ cuối cùng, hắn còn phải cố giả vờ bình tĩnh mà nói một câu: “Không sao.”
Nhưng nếu chẳng nói gì cả, hình như cũng không ổn. Vì vậy, khi Sở Dao Quang vừa định mở miệng, Triệu Yến Hoa đã ngẩng đầu lên, cố gắng nở ra một nụ cười nhẹ nhõm:
“Nhưng mà cũng chẳng sao cả. Có lẽ những người đó đã sớm quên mất sự tồn tại của ta rồi. Bây giờ ta có tỷ tỷ giúp đỡ, cuộc sống cũng đã tốt hơn rất nhiều.”
“Bẩn.” Triệu Yến Hoa khẽ nói.
Nhưng Sở Dao Quang lại chẳng hề để tâm: “Chờ vết thương của đệ lành rồi, ta sẽ đun nước cho đệ tắm sạch sẽ.”
Câu nói này lập tức xua tan bầu không khí ảm đạm lúc nãy. Có lời này nghĩa là tỷ tỷ còn sẽ tới nữa. Niềm vui của Triệu Yến Hoa không phải giả vờ, hắn lần nữa vui vẻ gật đầu.
Theo thói quen thường ngày, giờ này Triệu Yến Hoa vốn nên quay về phòng đi ngủ, nhưng hắn không muốn. Hắn sợ rằng chỉ cần vừa nhắm mắt lại, Sở Dao Quang sẽ lập tức biến mất. Dẫu ba ngày sau lại gặp được đi nữa thì hắn cũng không muốn như vậy. Thế là hắn cố gắng tìm đề tài để nói chuyện, dù cho giọng nói không rõ ràng, chỉ mong được trò chuyện với Sở Dao Quang lâu thêm một chút.
“Ai đó?”
Giọng nói Triệu Yến Hoa mang theo sự cảnh giác và khó chịu, hắn lập tức quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Cánh cửa cung vốn rất nặng, tuyệt đối không thể nào bị gió thổi mở ra được.
Như vậy tức là có người đang ở đó.
Nhưng trước nay, một khi trời tối thì chẳng ai lui tới Vân Thủy Các, huống hồ hiện tại còn có lời đồn nơi này có ma quỷ.
Tuy biết rõ chẳng ai nhìn thấy Sở Dao Quang, nhưng Triệu Yến Hoa vẫn vô thức chắn trước mặt nàng. Có điều khi cúi đầu xuống nhìn, nào còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
Tỷ tỷ lại biến mất rồi.
Nếu không phải vì tiếng động kỳ lạ kia, tỷ tỷ vốn sẽ chẳng biến mất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Yến Hoa càng thêm tức giận. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, cộng thêm mái tóc hơi rủ xuống, người ngoài không thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào trên mặt hắn.
Trời đêm đen tối, hắn không nhìn rõ đường, tiến lên kiểm tra cũng không ổn. Thế là hắn cúi người mò mẫm tìm một hòn đá, giấu sau lưng, định bụng chờ đối phương bước lại gần mới ra tay.
10
0
3 tháng trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
