TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Sở Dao Quang thấy vậy, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Đệ đừng dùng sức mạnh như vậy chứ, làm người ta đau rồi kìa!”

Trương Toàn tự thấy bản thân chưa từng đắc tội với Triệu Yến Hoa, nhưng chẳng hiểu vì sao, rõ ràng Triệu Yến Hoa đang giúp mình, vậy mà vẫn cảm thấy vẻ mặt hắn rất không thoải mái, còn lạnh lùng hừ một tiếng.

Sở Dao Quang nhìn dáng vẻ của Triệu Yến Hoa, lại lên tiếng lần nữa: “Ta biết đệ vì hai thái giám kia từng ức hϊếp nên giờ không có cảm tình với các thái giám đến Vân Thủy Các. Nhưng ta thấy tiểu thái giám này và hai kẻ kia không giống nhau, đệ đừng học hai tên thái giám bắt nạt người kia mà đi giận lây sang hắn.”

Sở Dao Quang hoàn toàn không phát hiện ra lý do khiến Triệu Yến Hoa không vui. Động tác của Triệu Yến Hoa hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn thả lỏng lực tay.

Rốt cuộc cũng bôi thuốc xong, tiểu thái giám vội nhặt y phục vẫn còn ẩm dưới đất lên mặc vào, sau đó cũng chẳng buồn hành lễ, đầu không ngoảnh lại mà chạy thẳng ra khỏi Vân Thủy Các.

Đợi đến khi Trương Toàn rời đi, Triệu Yến Hoa tự mình thu dọn lại đồ đạc dưới đất. Còn Sở Dao Quang đứng ở cửa, nhìn về phía cổng lớn của Vân Thủy Các, lên tiếng hỏi:

“Triệu Yến Hoa, tiểu thái giám vừa rồi, phải chăng là không nhìn thấy ta, cũng không nghe được tiếng ta? Nhưng lại cảm giác được ta? Xem bộ dáng hắn tỉnh dậy sợ hãi như vậy, còn luôn miệng kêu gào ma quỷ gì đó, liệu có phải đã coi ta là ma rồi không? Hắn có ra ngoài nói lung tung hay không đây?”

Nói đến đây, chân mày Sở Dao Quang liền phủ thêm một tầng âu lo:

“Nếu thật sự như vậy, thì phải làm sao đây?”

Điều nàng lo lắng chính là, nàng vừa cứu Trương Toàn, nhưng nhỡ đâu Trương Toàn chạy ra ngoài nói bừa, lại gây thêm phiền toái cho Triệu Yến Hoa.

Nhưng về nỗi lo này, ban nãy Triệu Yến Hoa cũng đã nghĩ tới rồi.

Hắn bước đến bên cạnh Sở Dao Quang, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, lắc lắc đầu nói:

“Không sợ… không ai tin đâu…”

Một nơi như lãnh cung này, cho dù không xuất hiện Sở Dao Quang thì người ta cũng sẽ đặt điều ra đủ loại lời đồn. Dù sao thì chốn này cũng từng có quá nhiều phi tần và cung nhân bỏ mạng rồi.

Nhưng chỉ cần những người kia chưa từng thật sự gặp phải, thì sẽ chẳng ai thực sự tin lời đồn, thậm chí còn ngăn cấm không cho lời đồn ấy lan truyền ra ngoài.

Miệng tuy nói là không tin, nhưng bọn họ thực sự cũng chẳng dám đặt chân tới. Còn những kẻ tin vào lời đồn, trong lòng sẵn có sự kính sợ, càng không dám lại gần.

Thấy Triệu Yến Hoa khẳng định như vậy, lúc này Sở Dao Quang mới hơi an tâm được một chút.

“Đệ đã giúp Trương Toàn xử lý xong vết thương rồi, bây giờ để ta thay thuốc cho đệ đi.”

Nghe thấy câu này, gương mặt Triệu Yến Hoa không khỏi lộ ra vẻ vui mừng hân hoan.

“Ừ!” Hắn hớn hở gật đầu.

Khi màn đêm buông xuống, nhờ sự giúp đỡ của Sở Dao Quang, Triệu Yến Hoa cuối cùng cũng sửa chữa xong chỗ mái nhà bị dột.

Sở Dao Quang không biết chắc tương lai liệu có tiếp tục mơ thấy Triệu Yến Hoa nữa hay không, vì vậy mỗi lần nằm mơ thấy hắn, nàng đều coi như đây là lần gặp cuối cùng. Cho nên khi nàng nhận ra Triệu Yến Hoa đang thu dọn căn phòng, liền chủ động đề nghị giúp hắn sửa lại mái nhà.

Hai người lựa chọn, nhặt nhạnh ra được vài mảnh ngói còn tạm dùng được, lại đem toàn bộ đám lau sậy ở bên bờ nước kéo hết xuống. Cuối cùng cũng sửa chữa xong mái của căn phòng nơi Triệu Yến Hoa ngủ.

Những chỗ còn lại không thể sửa được thì đành chịu thôi, dù sao vật liệu cũng chỉ có hạn.

Sau khi hoàn tất tất cả công việc thì trời cũng đã muộn rồi.

Sở Dao Quang tìm ra một viên thuốc đuổi muỗi rồi đốt lên, sau đó cùng với Triệu Yến Hoa ngồi bên cạnh hồ sen ngắm trăng, nghe tiếng ếch kêu.

“Đệ có thể nhìn thấy mặt trăng không?” Sở Dao Quang hỏi.

Triệu Yến Hoa ngẩng đầu, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn có thể nhìn thấy, nhưng chỉ thấy được một vật sáng lớn ở giữa màn trời đêm đen kịt, còn lại những chi tiết khác thì không rõ ràng.

“Đệ biết rõ vị trí của Thái Y viện, chắc hẳn không phải từ lúc sinh ra đã sống ở Vân Thủy Các, đúng không?”

Mặc dù trước đây Sở Dao Quang đã nói, nếu Triệu Yến Hoa không muốn nói thì nàng cũng sẽ không hỏi nhiều.

Nhưng bây giờ Sở Dao Quang lại nghĩ, nếu nàng biết rõ hơn một chút về nguyên nhân tại sao Triệu Yến Hoa lại bị đưa tới Vân Thủy Các, thì biết đâu có thể nghĩ ra cách nào đó để giúp đỡ thiếu niên này.

9

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.