TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Phát hiện ra điểm này, trong lòng Triệu Yến Hoa lập tức dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Hơn nữa hắn cũng không muốn để cho tiểu thái giám trước mặt phát giác ra sự tồn tại của Sở Dao Quang, vì thế bèn mở lời hỏi bằng chính giọng điệu của mình:

“Ngươi là thái giám mới tới đưa cơm cho ta? Tên là gì?”

Triệu Yến Hoa nói rất chậm rãi, đủ để Sở Dao Quang nghe hiểu, nhưng tiểu thái giám kia nghe lại có chút khó khăn. Tuy vậy, sau một hồi chần chừ, cuối cùng gã cũng hiểu được đại ý lời của Triệu Yến Hoa.

Mặc dù nơi này là lãnh cung, nhưng suy cho cùng cũng là địa bàn của Triệu Yến Hoa. Huống hồ bên cạnh Triệu Yến Hoa còn có một sức mạnh vô hình nào đó trợ giúp, khiến tiểu thái giám vô cùng sợ hãi. Gã ngoan ngoãn quỳ xuống, thành thật trả lời câu hỏi của Triệu Yến Hoa.

“Nô tài là tiểu thái giám vừa mới nhập cung, tên là Trương Toàn, Trương trong cung Trương, Toàn trong toàn bộ. Ngũ hoàng tử cứ gọi nô tài là Tiểu Toàn Tử là được.”

Nghe xong lời giới thiệu của Trương Toàn, Sở Dao Quang lập tức nhận xét: “Ồ! Xem ra là người từng đi học, vậy chắc không phải xuất thân từ gia đình bình thường. Đã như vậy, sao lại phải vào cung làm thái giám chứ?”

Triệu Yến Hoa cũng rất tò mò, liền thuật lại câu hỏi của Sở Dao Quang một lần nữa.

Trương Toàn nghe mà đầu óc mơ hồ, Triệu Yến Hoa đành phải lặp lại thêm một lần. Cuối cùng, hắn lại nói thêm mấy câu để trấn an Trương Toàn:

“Nếu ta đã cứu ngươi, đương nhiên sẽ không hại ngươi.”

Dù Triệu Yến Hoa nói như vậy, nhưng vừa nghĩ đến lời đồn ma quái trong Vân Thủy Các, lại nhớ đến sức mạnh kỳ lạ lúc nãy đã bắt lấy tay mình, Trương Toàn vẫn còn hơi sợ hãi.

Nhưng cuối cùng, gã vẫn ngoan ngoãn trả lời:

“Nô tài năm nay mười hai tuổi, quả thực từng đi học vài năm, nhưng sau đó gia cảnh suy sụp, cha mẹ đều mất sớm. Vì để nuôi dưỡng đệ muội trong nhà, mới phải nhờ quan hệ, tịnh thân vào cung.”

Nói xong, Trương Toàn nhìn vết thương trên người mình, cúi đầu khẽ khàng kể lại nguyên nhân gã bị đánh.

Nghe xong những lời này, trong lòng Sở Dao Quang lập tức bừng lên một cơn tức giận.

Hai thái giám kia bị đánh rõ ràng là do bọn họ ức hϊếp người khác, nàng mới ra tay dạy dỗ bọn họ một chút. Kết quả là chỉ vì Trương Toàn không gặp chuyện xui xẻo gì ở Vân Thủy Các, mà lại trút giận lên người gã.

Sở Dao Quang cảm thấy, nàng ra tay với hai tên thái giám kia thật sự vẫn còn quá nhẹ.

“Vừa rồi ta có lấy thêm không ít thuốc, đệ mau giúp Trương Toàn bôi thuốc đi. Dù sao sau này cũng là hắn đưa cơm cho đệ đấy.”

Nhận thấy hành động lúc trước của mình đã dọa sợ Trương Toàn, lần này Sở Dao Quang không tự tay đi lấy thuốc nữa, tránh để Trương Toàn nhìn thấy chai thuốc và băng gạc vô duyên vô cớ bay lên, chỉ sợ lại bị dọa ngất thêm lần nữa.

Triệu Yến Hoa vốn không muốn động tay, nhưng nghĩ tới nếu bản thân không giúp Trương Toàn bôi thuốc, chỉ e rằng Sở Dao Quang sẽ đích thân ra tay, hắn liền quay người đi lấy thuốc.

Sợ Triệu Yến Hoa không nhìn rõ chữ trên lọ thuốc, Sở Dao Quang còn đứng một bên nhắc nhở hắn.

Nhìn thấy hành động của Triệu Yến Hoa, trên gương mặt Trương Toàn ngoại trừ kinh ngạc ra thì vẫn là kinh ngạc.

Chẳng phải nói Vân Thủy Các là lãnh cung sao? Lãnh cung làm gì có thuốc thang thế này?

Chẳng phải nói Ngũ hoàng tử Triệu Yến Hoa là người mù sao? Nếu đã mù, sao hắn vẫn có thể thuận lợi tránh né vật cản như vậy?

Tuy động tác của Triệu Yến Hoa rất chậm chạp, nhưng rõ ràng hắn không phải là người hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Trong lòng rút ra được kết luận như vậy, nhưng Trương Toàn vẫn nuốt nước bọt, không dám nói bất cứ điều gì.

Tuy mới nhập cung chưa lâu, nhưng những quy tắc sinh tồn cơ bản trong cung gã cũng đã hiểu được ít nhiều. Hôm nay Ngũ hoàng tử đã cứu gã, vậy thì những chuyện không nên hỏi tốt nhất là đừng hỏi.

Huống hồ khi xưa mắt Ngũ hoàng tử chưa có vấn đề gì đã bị đày tới lãnh cung này rồi. Dẫu hiện tại mắt hắn không sao, nhưng tật nói lắp bắp là sự thật, e rằng cũng chẳng thể nào được thánh tâm yêu thương.

Có nói ra ngoài thì thế nào chứ? Chẳng ai để tâm cả.

Nói không chừng, Trương Toàn còn phải chịu thêm một trận đòn nữa, lại bị cười nhạo một phen. Chẳng lẽ còn mong dựa vào cây đại thụ là Ngũ hoàng tử ư? Đáng tiếc cây này đến bản thân còn đổ rồi.

Trong lòng tuy có vô vàn nghi hoặc, nhưng Trương Toàn vẫn ngậm chặt miệng lại, chỉ im lặng nhìn Triệu Yến Hoa cầm thuốc bước tới, rồi ngồi xổm xuống, đặt đồ trên mặt đất.

“Tay, bôi thuốc!” Triệu Yến Hoa mở lời, lại chỉ vào tay Trương Toàn.

Trương Toàn do dự một lát, cẩn thận dè dặt đưa tay ra. Triệu Yến Hoa không chút biểu cảm, bôi thuốc lên cánh tay của gã. Cơn đau khiến Trương Toàn nhe răng nhăn mặt, nhưng lại chẳng dám phát ra tiếng động.

9

0

3 tháng trước

21 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.