0 chữ
Chương 22
Chương 22
Triệu Yến Hoa tuy nhìn không rõ, nhưng vẫn có thể nhận ra động tác của Sở Dao Quang, thấy nàng cởϊ áσ của tiểu thái giám xuống.
Ngay lập tức, hai tay Triệu Yến Hoa siết chặt lại, nhưng Sở Dao Quang đang một lòng cứu người nên hoàn toàn không để ý.
“Ta…” Triệu Yến Hoa vội vàng đưa tay đè lên tay nàng, gấp gáp lên tiếng: “Để ta…”
Sở Dao Quang còn tưởng Triệu Yến Hoa muốn giúp đỡ, nhưng mắt hắn bất tiện, chỉ e lòng có dư mà sức chẳng đủ.
“Vậy đệ đi lấy giúp ta một chậu nước!”
Nói xong, Sở Dao Quang lại tiếp tục đặt sự chú ý lên người tiểu thái giám.
Thấy dáng vẻ Sở Dao Quang như vậy, tuy trong lòng Triệu Yến Hoa ghen tị nhưng cũng không còn phản kháng.
Dù sao tiểu thái giám này cũng đã đưa thức ăn tới cho hắn mấy hôm nay, cũng không hề giống những kẻ trước đây từng ức hϊếp hắn. Đều là những người cùng cảnh ngộ đáng thương, hắn cũng nên cứu giúp một chút.
Nghĩ vậy, hắn đứng dậy, mò mẫm đi lấy nước.
Tiểu thái giám đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Sở Dao Quang không hiểu tại sao trên người một tiểu thái giám cũng đầy vết thương như vậy, càng không hiểu vì sao trong cung điện hoa lệ tráng lệ này, đằng sau lại toàn là cảnh ức hϊếp kẻ yếu.
Nàng cảm thấy giấc mộng này chẳng hề tốt đẹp chút nào, chỉ khiến nàng cảm thấy áp lực, đáng sợ.
Nhưng lúc này, nàng không thể bỏ mặc tiểu thái giám kia, dù sao bị cảm nắng cũng có thể chết người. Cho dù đây chỉ là giấc mộng, nhưng nàng vẫn chạm vào được tất cả mọi thứ trong mộng, vậy thì nàng không thể thấy chết mà không cứu.
Nàng lấy ra loại thuốc giải thử nhiệt đã lấy từ Thái Y viện trước đó, nhét vào miệng tiểu thái giám hai viên, sau đó lại chạy ra sân hái một cành gai hoa tiêu, dùng để chích máu ở tai và đầu ngón tay của tiểu thái giám. Đợi đến khi Triệu Yến Hoa bưng nước trở vào, Sở Dao Quang vội vàng làm ướt tay, thấm nước lên cổ tay của tiểu thái giám để cạo gió.
Giữa ngày nóng bức oi ả, nước trong hồ sen cũng trở nên âm ấm. Sở Dao Quang dùng sức vỗ mạnh vào cổ tay của tiểu thái giám, ngay lập tức trên cổ tay gã hiện lên một vệt máu bầm đỏ.
Sở Dao Quang không chút do dự tiếp tục vỗ, Triệu Yến Hoa thấy nàng làm vậy, cũng bắt chước, làm ướt tay rồi vỗ mạnh lên cổ tay bên kia của tiểu thái giám.
Cuối cùng, dưới sự cố gắng của hai người, tiểu thái giám vốn đang hôn mê chậm rãi mở mắt tỉnh lại.
Nhìn rõ tình cảnh trước mắt, phản ứng đầu tiên của tiểu thái giám chính là hoảng sợ. Nhưng gã cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh liền nhận ra, là vị Ngũ hoàng tử trước mắt này đã cứu mình.
Sau khi hoảng hốt qua đi, cảm giác trong lòng gã chuyển sang biết ơn. Xem ra lời đồn bên ngoài dường như cũng không chính xác lắm. Nhưng cảm giác cảm khái vừa qua đi, tiểu thái giám lại một lần nữa sợ hãi.
Bởi vì gã thấy rõ ràng Ngũ hoàng tử đang giữ lấy tay phải của mình, còn tay trái cũng đang được nâng lên, nhưng bên trái rõ ràng không có ai cả. Thế nhưng gã lại cảm nhận rất rõ rệt, cổ tay trái của mình đang bị ai đó giữ lấy.
Tiểu thái giám tính tình đơn giản, cảm xúc đều viết hết lên mặt, lập tức sợ hãi hét lớn: "Vân Thủy Các này thật sự có ma, có ma…"
“Tha… tha mạng… cầu xin Ngũ hoàng tử tha mạng, nô tài không muốn chết.”
Tiểu thái giám khóc lóc van xin, mang theo âm giọng run rẩy đầy sợ hãi, liên tục lặp lại những lời này. Thân thể không ngừng lùi về sau, nhưng hai tay vẫn đang bị nắm lấy, gã lại không dám mạnh tay giãy ra.
Thấy tiểu thái giám tỉnh lại rồi, Triệu Yến Hoa liền buông tay ra. Nhưng Sở Dao Quang vẫn còn đang giữ tay chưa buông, muốn xem kỹ lại tình trạng chỗ ngón tay vừa mới chích máu của gã.
Cảm nhận bàn tay mình bị một sức mạnh vô hình giữ lấy, cuối cùng tiểu thái giám không nhịn được mà bật khóc.
“Hu hu hu… Ngũ hoàng tử, nô tài không có ác ý, xin đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta!”
Trong mắt tiểu thái giám, sức mạnh vô hình đang giữ lấy gã chính là do Triệu Yến Hoa khống chế.
Lúc này, Sở Dao Quang cuối cùng mới nhận ra hiểu lầm của tiểu thái giám, nàng liền buông tay ra.
Hai tay vừa được giải thoát, tiểu thái giám liên tục lùi về phía sau, cuối cùng co rúm lại ở góc tường.
Sở Dao Quang nhìn hai thiếu niên trước mắt, cả hai đều từng bị người ta bắt nạt, trong lòng không khỏi tiếc thương. Nàng cất tiếng hỏi:
“Ngươi tên là gì? Sao trên người cũng bị thương tích đầy mình thế này?”
Tiểu thái giám vẫn vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Triệu Yến Hoa, hoàn toàn không hề phản ứng trước giọng nói của Sở Dao Quang.
Triệu Yến Hoa lập tức hiểu ra, ngoại trừ hắn, không ai có thể nhìn thấy bóng dáng hay nghe thấy giọng nói của Sở Dao Quang.
Ngay lập tức, hai tay Triệu Yến Hoa siết chặt lại, nhưng Sở Dao Quang đang một lòng cứu người nên hoàn toàn không để ý.
“Ta…” Triệu Yến Hoa vội vàng đưa tay đè lên tay nàng, gấp gáp lên tiếng: “Để ta…”
Sở Dao Quang còn tưởng Triệu Yến Hoa muốn giúp đỡ, nhưng mắt hắn bất tiện, chỉ e lòng có dư mà sức chẳng đủ.
“Vậy đệ đi lấy giúp ta một chậu nước!”
Nói xong, Sở Dao Quang lại tiếp tục đặt sự chú ý lên người tiểu thái giám.
Thấy dáng vẻ Sở Dao Quang như vậy, tuy trong lòng Triệu Yến Hoa ghen tị nhưng cũng không còn phản kháng.
Dù sao tiểu thái giám này cũng đã đưa thức ăn tới cho hắn mấy hôm nay, cũng không hề giống những kẻ trước đây từng ức hϊếp hắn. Đều là những người cùng cảnh ngộ đáng thương, hắn cũng nên cứu giúp một chút.
Tiểu thái giám đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Sở Dao Quang không hiểu tại sao trên người một tiểu thái giám cũng đầy vết thương như vậy, càng không hiểu vì sao trong cung điện hoa lệ tráng lệ này, đằng sau lại toàn là cảnh ức hϊếp kẻ yếu.
Nàng cảm thấy giấc mộng này chẳng hề tốt đẹp chút nào, chỉ khiến nàng cảm thấy áp lực, đáng sợ.
Nhưng lúc này, nàng không thể bỏ mặc tiểu thái giám kia, dù sao bị cảm nắng cũng có thể chết người. Cho dù đây chỉ là giấc mộng, nhưng nàng vẫn chạm vào được tất cả mọi thứ trong mộng, vậy thì nàng không thể thấy chết mà không cứu.
Nàng lấy ra loại thuốc giải thử nhiệt đã lấy từ Thái Y viện trước đó, nhét vào miệng tiểu thái giám hai viên, sau đó lại chạy ra sân hái một cành gai hoa tiêu, dùng để chích máu ở tai và đầu ngón tay của tiểu thái giám. Đợi đến khi Triệu Yến Hoa bưng nước trở vào, Sở Dao Quang vội vàng làm ướt tay, thấm nước lên cổ tay của tiểu thái giám để cạo gió.
Sở Dao Quang không chút do dự tiếp tục vỗ, Triệu Yến Hoa thấy nàng làm vậy, cũng bắt chước, làm ướt tay rồi vỗ mạnh lên cổ tay bên kia của tiểu thái giám.
Cuối cùng, dưới sự cố gắng của hai người, tiểu thái giám vốn đang hôn mê chậm rãi mở mắt tỉnh lại.
Nhìn rõ tình cảnh trước mắt, phản ứng đầu tiên của tiểu thái giám chính là hoảng sợ. Nhưng gã cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh liền nhận ra, là vị Ngũ hoàng tử trước mắt này đã cứu mình.
Sau khi hoảng hốt qua đi, cảm giác trong lòng gã chuyển sang biết ơn. Xem ra lời đồn bên ngoài dường như cũng không chính xác lắm. Nhưng cảm giác cảm khái vừa qua đi, tiểu thái giám lại một lần nữa sợ hãi.
Tiểu thái giám tính tình đơn giản, cảm xúc đều viết hết lên mặt, lập tức sợ hãi hét lớn: "Vân Thủy Các này thật sự có ma, có ma…"
“Tha… tha mạng… cầu xin Ngũ hoàng tử tha mạng, nô tài không muốn chết.”
Tiểu thái giám khóc lóc van xin, mang theo âm giọng run rẩy đầy sợ hãi, liên tục lặp lại những lời này. Thân thể không ngừng lùi về sau, nhưng hai tay vẫn đang bị nắm lấy, gã lại không dám mạnh tay giãy ra.
Thấy tiểu thái giám tỉnh lại rồi, Triệu Yến Hoa liền buông tay ra. Nhưng Sở Dao Quang vẫn còn đang giữ tay chưa buông, muốn xem kỹ lại tình trạng chỗ ngón tay vừa mới chích máu của gã.
Cảm nhận bàn tay mình bị một sức mạnh vô hình giữ lấy, cuối cùng tiểu thái giám không nhịn được mà bật khóc.
“Hu hu hu… Ngũ hoàng tử, nô tài không có ác ý, xin đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta!”
Trong mắt tiểu thái giám, sức mạnh vô hình đang giữ lấy gã chính là do Triệu Yến Hoa khống chế.
Lúc này, Sở Dao Quang cuối cùng mới nhận ra hiểu lầm của tiểu thái giám, nàng liền buông tay ra.
Hai tay vừa được giải thoát, tiểu thái giám liên tục lùi về phía sau, cuối cùng co rúm lại ở góc tường.
Sở Dao Quang nhìn hai thiếu niên trước mắt, cả hai đều từng bị người ta bắt nạt, trong lòng không khỏi tiếc thương. Nàng cất tiếng hỏi:
“Ngươi tên là gì? Sao trên người cũng bị thương tích đầy mình thế này?”
Tiểu thái giám vẫn vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Triệu Yến Hoa, hoàn toàn không hề phản ứng trước giọng nói của Sở Dao Quang.
Triệu Yến Hoa lập tức hiểu ra, ngoại trừ hắn, không ai có thể nhìn thấy bóng dáng hay nghe thấy giọng nói của Sở Dao Quang.
9
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
