TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38: Đυ.ng trúng Thác Bạt Trình

Nàng lấy thuốc trị thương tích đổ lên đầu gối, lòng bàn tay áp nhẹ lên xoa đều, nhớ lại cảnh tượng vừa thấy.

Thanh niên mặt mày từ bi lại tay cầm dao phát, nhìn thế nào cũng cảm thấy có vài phần quái dị không thích hợp.

Sau khi bôi thuốc xong, nàng đảo mắt nhìn quanh, thấy mấy bức tranh trên tường liền chống gậy bước đến, ngón tay thanh tú lướt nhẹ.

Là tranh mới.

Nàng ngạc nhiên khi thấy giấy vẫn còn mới, lần trước không để ý kỹ, giờ xem kỹ mới phát hiện ngay cả mực cũng là mực mới năm nay, đưa gần lại còn ngửi thấy mùi thơm nhẹ của mực tùng.

Bản chính của bức tranh này nàng từng thấy trong thư phòng của phụ thân, lúc đó còn nhỏ rất tò mò, muốn lấy xuống xem kỹ nhưng chưa kịp chạm vào đã bị phụ thân phát hiện, bị phạt mấy roi nên giờ nhớ rất rõ.

Bức tranh này gần như không khác gì bản chính, nếu làm cũ thêm chút nữa, e rằng có thể đạt đến mức giả như thật.

Bởi vì thủ pháp của đại sư vẽ bức này tinh xảo ảo diệu, người có thể bắt chước đã ít lại càng ít, ngay cả bản giả cũng bán được giá cao, vậy mà ở đây lại treo nhiều bức như vậy.

Tạ Quan Liên lần lượt xem qua, tất cả đều do một người vẽ.

Bất quá sau khi nàng cảm thấy kinh ngạc liền mất đi hứng thú, xoay người dựa vào bàn thấp, chờ quần áo trên người hong khô.

Trời đã xế chiều, thoáng chút hơi lạnh của đêm đông.

Thanh niên một tay nâng đỡ cây trúc mảnh mai, thân hình cao ráo bước ra từ rừng trúc mờ sương, xếp những cây trúc ngay ngắn thành đống trong sân.

Y cúi đầu nhìn chăm chú vào đầu ngón tay đỏ ửng vì lạnh, bỗng như nhớ ra điều gì, mí mắt hơi nhếch lên, nhàn nhạt liếc nhìn cánh cửa đóng kín.

Mấy canh giờ đã trôi qua, chắc hẳn người ấy đã rời đi rồi.

Y bước lên thềm, dừng trước cửa gõ nhẹ vài tiếng.

Đợi một lúc lâu, bên trong vẫn im lặng không một tiếng động, y mới đẩy cửa bước vào.

Lửa trong lò trong phòng đã tắt, than củi cháy đến tàn, chỉ còn hơi ấm thoang thoảng.

Thẩm Thính Tứ đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng người.

Quả nhiên nàng đã đi rồi.

Còn tưởng rằng nàng sẽ mượn cơ hội ở lại chỗ này, thật không nghĩ tới lại ngoan ngoãn nghe lời đến thế.

Y bước vào trong, mi tâm theo bản năng khẽ nhíu, bởi ngửi thấy trong căn phòng kín mít vẫn còn vương chút hương mộc lan ngọt ngào từ trên người nữ tử.

Y tiến lên mở hết các cửa sổ xung quanh, hơi ấm cùng mùi hương mộc lan nhạt nhòa bị gió lạnh thổi tan.

Bước vào phòng trong, y thay tăng bào trên người, lúc đi ra thuận tay ném đệm bồ đonà và hộp thuốc đã dùng vào trong bếp lò, châm lửa đốt.

Dưới ánh lửa, gương mặt điềm đạm của thanh niên bị chia cắt bởi những mảng sáng tối mơ hồ.

Tạ Quan Liên thật ra mới rời đi không lâu.

Vốn nàng định mượn cớ vết thương trên người để lưu lại đó, đợi Ngộ Nhân trở về sẽ nhờ y đưa xuống núi, nhưng đến phút cuối lại đổi ý nên đành chống gậy tự mình lê bước xuống núi.

Đến chân núi, trong chùa hầu như không còn mấy khách hành hương qua lại.

Nàng đội chiếc nón che kín nửa người, hai tay chống gậy bước đi chật vật nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của vài người.

Tạ Quan Liên mặc kệ bọn họ nhìn, lạnh lùng cúi đầu hướng về Minh Đức viện, chỉ tập trung vào bước chân, không để ý đến nam tử đang đi tới.

Nàng đâm sầm vào người ta, ngã phịch xuống đất hít một hơi đau đớn.

“Cô nương, cô không sao chứ?”

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng điệu lạnh nhạt của nam tử, Tạ Quan Liên ngẩng đầu nhìn qua lớp màn sa, thấy một nam tử cao lớn đứng trước mặt, ngũ quan tuấn mỹ, mày kiếm mắt sao, khí chất cao quý tự nhiên.

Thác Bạt Trình đứng nhìn xuống nữ tử ngồi dưới đất, không có ý định đưa tay đỡ dậy, ngược lại còn nhíu mày khó chịu.

Hắn thân ở địa vị cao, gặp phải không ít nữ lang muốn leo lên quyền quý nên chủ động lao tới, giả bộ té ngã tranh thủ lòng thương hại.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.