TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39: Da^ʍ tặc trộm đồ

Loại người này cũng là thứ hắn khinh bỉ nhất.

Tạ Quan Liên liếc nhìn hắn liền đoán ra người này không giàu thì quý, lại có khí thế mà người thường khó sánh kịp.

Nàng quay đi, cầm lấy gậy gỗ đứng dậy lắc đầu: “Không sao, vừa rồi là ta không nhìn thấy lang quân.”

Giọng nói như chim hoàng anh, âm thanh yếu ớt dễ khiến người ta sinh lòng thương hại.

Thác Bạt Trình từ nhỏ đã thích nuôi chim hót hay, đối với âm thanh rất say mê, bỗng nghe thấy giọng nàng, mi tâm giương lên, cẩn thận quan sát nữ tử trước mắt.

Trời đã xế chiều, lại thêm nàng đội mũ che mặt, chỉ lộ ra đôi ngón tay thon thả nhỏ nhắn bị đông lạnh đến ửng đỏ, thấy không rõ khuôn mặt.

Nhưng có đôi tay này cùng giọng nói vừa rồi, cũng có thể đoán nữ tử trước mặt tướng mạo không tệ.

Tạ Quan Liên cảm nhận được ánh mắt hắn, khẽ thu cổ tay vào trong màn lụa, cúi đầu lịch sự rồi chống gậy rời đi.

Thấy nàng lạnh nhạt, Thác Bạt Trình liếc mắt, trong lòng cũng không để ý, định bước tiếp thì chân giẫm phải vật cứng.

Hắn nhấc giày lên cúi xuống nhìn.

Là một khối ngọc nữ tử đeo ở bên hông.

Hắn nghĩ đến nữ tử vừa rời đi kia, khom lưng nhặt lên, ngón tay xoa nhẹ viên ngọc, khẽ “chậc” một tiếng: “Tưởng thật là hiểu lầm, hóa ra lại là trò mèo này.”

Tạ Quan Liên bên kia trở về thay quần áo mới phát hiện ngọc trên lưng không thấy.

Nàng nhớ rõ lúc ở nhà trúc vẫn còn thấy, sao lại mất?

Hay là lúc không để ý đã rơi mất?

Nàng đăm chiêu tựa cửa sổ, Tiểu Vụ đứng sau đang lau tóc ướt cho nàng.

“Nương tử, sao hôm nay lại về trong tình cảnh chật vật thế? Vừa rồi còn thấy đầu gối bầm tím một mảng lớn.”

Tạ Quan Liên hồi thần, mắt khẽ đảo nhìn Tiểu Vụ, dịu dàng an ủi: “Không sao, chỉ là lúc ở ngoài không cẩn thận bị ngã thôi.”

Tiểu Vụ thấy thế biết hỏi cũng vô ích, liền không hỏi nữa, buông mái tóc đen mượt mà xuống, quay người kéo màn giường.

Tạ Quan Liên chống cằm, mắt hơi nheo lại cười: “Tiểu Vụ hiền lành khéo léo thế, đáng tiếc ta là nữ tử, nếu là lang quân chắc chắn sẽ cưới ngươi.”

Tiểu Vụ nào chịu nổi kiểu trêu chọc như thế của nàng, lập tức đỏ mặt: “Nương tử lại lấy nô tỳ ra làm trò cười.”

Tạ Quan Liên mỉm cười không nói, thân hình mềm mại nhẹ nhàng đứng dậy, ngồi lên giường cởϊ áσ ngoài, vô tình hé mở cổ áo, dưới ánh nến phong cơ ngọc cốt, dáng vẻ yếu đuối tự nhiên toát lên vẻ yêu kiều động lòng người.

Tiểu Vụ liếc nhìn một cái trong lòng rung động, không dám tiếp tục nhìn nữa: “Nương tử nghỉ ngơi sớm.”

“Ừ.”

Sau khi Tiểu Vụ ra ngoài, Tạ Quan Liên treo áo lên giá bên cạnh, nằm lên giường an giấc.

Bầu trời treo vầng trăng huyền, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống lớp sương tuyết, tĩnh mịch đến nỗi vạn vật đều chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên Tạ Quan Liên mở mắt, nhìn thấy bên cửa sổ có một bóng người nhảy xuống, lập tức đứng bật dậy khỏi giường: “Ai!”

Nàng nhìn cánh cửa sổ mở toang mà bị dọa đến da đầu tê dại, tỉnh táo lại liền giật áo ngoài treo trên giá xuống khoác lên người, xỏ vội đôi giày đi đến bên cửa sổ.

Kẻ kia hiển nhiên là thường xuyên làm việc này, cho nên chạy trốn cực nhanh, chẳng mấy chốc trong sân đã không còn bóng người.

Tạ Quan Liên không biết kẻ kia lén lút vào đây vì việc gì, cũng không định đuổi theo.

Nhưng khi nàng đóng cửa sổ, quay đầu lại thì phát hiện tủ quần áo đã bị mở, mà quần áo xếp bên trong đều bị trộm đi.

Sắc mặt nàng cứng đờ, tiến lên lật xem, phát hiện đồ vật giấu trong áo cũng bị trộm đi.

Đó là của nàng...

Nàng cắn nhẹ môi, trong mắt lóe lên tức giận.

Tên da^ʍ tặc này trước khi trộm đồ không biết lật xem sao?!

10

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.