0 chữ
Chương 37
Chương 37: Bôi thuốc
Nàng chỉ cho rằng y chưa nhận ra, đành chống hai tay lên tuyết, cái lạnh thấu xương khiến giọt lệ nóng trong hốc mắt vương lại trên hàng mi, cái lạnh làm môi nàng tái nhợt:
“Thật ra ta đến tìm pháp sư, nhưng vừa không thấy ngài, đang định xuống núi.”
“Tìm ta?” Y liếc nhìn hàm ý rõ ràng trong lời nàng, nghiêng đầu nhặt một cành gỗ khô bên cạnh đưa sang.
Tạ Quan Liên nhìn cây gậy gỗ ngay trước mắt, trong lòng tuy có chút hụt hẫng vì y không dùng tay đỡ, nhưng ít ra cũng tốt hơn lúc nãy chỉ biết đứng nhìn.
Nàng vươn ngón tay đông cứng nắm lấy cành gỗ, gắng gượng đứng dậy, nở nụ cười yếu ớt tái nhợt với y: “Đa tạ pháp sư, thật ra ta đến tìm pháp sư vì còn điều chưa hiểu, tưởng ngài ở đây nên mới tới.”
Thẩm Thính Tứ mỉm cười nhạt: “Vừa rồi ta đang giảng Phật pháp ở tiểu tháp với người khác.”
“Thì ra là vậy.” Nàng tỏ vẻ như vừa ngộ ra, rồi thẹn thùng cúi đầu, khẽ nói: “Ta còn tưởng Pháp sư hôm nay cũng ở trên núi.”
Y không đáp, thấy nàng đứng còn khó khăn, liền đưa lại cây gậy.
Tạ Quan Liên tiếp nhận, cảm kích liếc nhìn y một cái, khóe mắt đỏ ửng phủ một lớp sương ẩm, nụ cười mỉm chi mờ ảo mơ hồ, tựa như ẩn sau vầng trăng khuyết, khiến người ta bất giác muốn nhìn lâu hơn nữa.
“Còn đi được không?” Thẩm Thính Tứ khẽ hạ mi, giọng điệu bình thản như mọi khi, chỉ là trong âm sắc lẫn chút dịu dàng nhè nhẹ.
Tạ Quan Liên khẽ cắn môi dưới, lắc đầu.
Thật ra cũng không phải không đi được, nàng chỉ cố ý giả vờ nặng hơn.
Thẩm Thính Tứ thấy nàng lắc đầu đáng thương, tóc ướt dính vào mi mắt, thoạt nhìn tội nghiệp, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện làn sương trong mắt nàng là giả vờ.
Y không vạch trần, chỉ nói: “Nếu thiện tín không ngại, phía trước không xa có căn nhà trúc, trong đó có thuốc mỡ, có thể bôi xong rồi hãy xuống núi.”
Câu này đúng ý nàng, trong lòng hơi vui nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra do dự: “Như vậy có tiện không?”
Dù sao thân phận hiện tại của nàng là quả phụ, ở riêng với nam tử dễ bị người đời chỉ trích.
Thẩm Thính Tứ bình thản nhìn nàng, đôi môi mỏng hé mở muốn nói chuyện.
Tạ Quan Liên sợ y khuyên nàng xuống núi bèn vội vàng ngắt lời: “Nhưng ta thật sự không đi nổi, vậy mượn tạm chỗ của Pháp sư, bôi thuốc xong sẽ xuống núi ngay.”
Thanh niên mím môi, im lặng nghe nàng nói xong, không nói gì thêm, gật đầu: “Thiện tín đi theo ta.”
“Đa tạ Pháp sư!” Mặt Tạ Quan Liên thư giãn, vội vàng dùng gậy gỗ đi theo phía sau y.
Hai người một trước một sau đi về phía rừng trúc.
Trong rừng phủ làn sương mỏng, hai bóng người tựa như quỷ mị đi trong rừng, chậm rãi xuống cầu trúc mộc, đi vào trong nhà.
Trong phòng không có người ở nên trống vắng lạnh lẽo.
Thấy váy áo nàng đều ướt sũng, ngồi trên đệm bồ đoàn ôm hai tay run lẩy bẩy.
Thẩm Thính Tứ chuyển lò đồng từ phòng trong ra, bỏ vào mấy khúc củi khô nhóm lửa.
Tạ Quan Liên cảm thấy ấm áp hơn, yếu ớt nâng hai tay đông cứng, nhỏ giọng nói cám ơn.
Y đặt hòm thuốc trước mặt nàng, nói: “Thí chủ có thể xử lý vết thương trước, ta đi chặt trúc.”
Ý trong lời chính là, sau khi quần áo ướt hong khô xong thì tự rời đi, không cần đợi hay tìm y nữa, y rất bận.
Tạ Quan Liên khẽ rũ hàng mi dài, ngoan ngoãn gật đầu: “Liên Nương đa tạ pháp sư.”
Thẩm Thính Tứ thấy nàng đồng ý, lông mày giãn ra, quay người cầm lấy con dao phát bên cạnh bước ra ngoài, còn ân cần khép cửa lại.
Lò sưởi trong phòng phát ra tiếng lạch cạch, Tạ Quan Liên ngồi trên đệm bồ đoàn rủ mắt cởϊ áσ ngoài, chống gậy gỗ miễn cưỡng tập tễnh đi qua, treo chiếc áo choàng ướt lên giá gỗ.
Nàng lại ngồi xuống đệm, duỗi chân, cuốn váy và ống quần lên.
Da thịt nơi bắp chân thon dài trắng nõn, chỉ có đầu gối bị bầm tím.
Trong hộp gỗ có nhiều chai lọ lỉnh kỉnh, trên thân lọ còn ghi tên và công dụng.
“Thật ra ta đến tìm pháp sư, nhưng vừa không thấy ngài, đang định xuống núi.”
“Tìm ta?” Y liếc nhìn hàm ý rõ ràng trong lời nàng, nghiêng đầu nhặt một cành gỗ khô bên cạnh đưa sang.
Tạ Quan Liên nhìn cây gậy gỗ ngay trước mắt, trong lòng tuy có chút hụt hẫng vì y không dùng tay đỡ, nhưng ít ra cũng tốt hơn lúc nãy chỉ biết đứng nhìn.
Nàng vươn ngón tay đông cứng nắm lấy cành gỗ, gắng gượng đứng dậy, nở nụ cười yếu ớt tái nhợt với y: “Đa tạ pháp sư, thật ra ta đến tìm pháp sư vì còn điều chưa hiểu, tưởng ngài ở đây nên mới tới.”
Thẩm Thính Tứ mỉm cười nhạt: “Vừa rồi ta đang giảng Phật pháp ở tiểu tháp với người khác.”
Y không đáp, thấy nàng đứng còn khó khăn, liền đưa lại cây gậy.
Tạ Quan Liên tiếp nhận, cảm kích liếc nhìn y một cái, khóe mắt đỏ ửng phủ một lớp sương ẩm, nụ cười mỉm chi mờ ảo mơ hồ, tựa như ẩn sau vầng trăng khuyết, khiến người ta bất giác muốn nhìn lâu hơn nữa.
“Còn đi được không?” Thẩm Thính Tứ khẽ hạ mi, giọng điệu bình thản như mọi khi, chỉ là trong âm sắc lẫn chút dịu dàng nhè nhẹ.
Tạ Quan Liên khẽ cắn môi dưới, lắc đầu.
Thật ra cũng không phải không đi được, nàng chỉ cố ý giả vờ nặng hơn.
Thẩm Thính Tứ thấy nàng lắc đầu đáng thương, tóc ướt dính vào mi mắt, thoạt nhìn tội nghiệp, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện làn sương trong mắt nàng là giả vờ.
Câu này đúng ý nàng, trong lòng hơi vui nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra do dự: “Như vậy có tiện không?”
Dù sao thân phận hiện tại của nàng là quả phụ, ở riêng với nam tử dễ bị người đời chỉ trích.
Thẩm Thính Tứ bình thản nhìn nàng, đôi môi mỏng hé mở muốn nói chuyện.
Tạ Quan Liên sợ y khuyên nàng xuống núi bèn vội vàng ngắt lời: “Nhưng ta thật sự không đi nổi, vậy mượn tạm chỗ của Pháp sư, bôi thuốc xong sẽ xuống núi ngay.”
Thanh niên mím môi, im lặng nghe nàng nói xong, không nói gì thêm, gật đầu: “Thiện tín đi theo ta.”
“Đa tạ Pháp sư!” Mặt Tạ Quan Liên thư giãn, vội vàng dùng gậy gỗ đi theo phía sau y.
Hai người một trước một sau đi về phía rừng trúc.
Trong phòng không có người ở nên trống vắng lạnh lẽo.
Thấy váy áo nàng đều ướt sũng, ngồi trên đệm bồ đoàn ôm hai tay run lẩy bẩy.
Thẩm Thính Tứ chuyển lò đồng từ phòng trong ra, bỏ vào mấy khúc củi khô nhóm lửa.
Tạ Quan Liên cảm thấy ấm áp hơn, yếu ớt nâng hai tay đông cứng, nhỏ giọng nói cám ơn.
Y đặt hòm thuốc trước mặt nàng, nói: “Thí chủ có thể xử lý vết thương trước, ta đi chặt trúc.”
Ý trong lời chính là, sau khi quần áo ướt hong khô xong thì tự rời đi, không cần đợi hay tìm y nữa, y rất bận.
Tạ Quan Liên khẽ rũ hàng mi dài, ngoan ngoãn gật đầu: “Liên Nương đa tạ pháp sư.”
Thẩm Thính Tứ thấy nàng đồng ý, lông mày giãn ra, quay người cầm lấy con dao phát bên cạnh bước ra ngoài, còn ân cần khép cửa lại.
Lò sưởi trong phòng phát ra tiếng lạch cạch, Tạ Quan Liên ngồi trên đệm bồ đoàn rủ mắt cởϊ áσ ngoài, chống gậy gỗ miễn cưỡng tập tễnh đi qua, treo chiếc áo choàng ướt lên giá gỗ.
Nàng lại ngồi xuống đệm, duỗi chân, cuốn váy và ống quần lên.
Da thịt nơi bắp chân thon dài trắng nõn, chỉ có đầu gối bị bầm tím.
Trong hộp gỗ có nhiều chai lọ lỉnh kỉnh, trên thân lọ còn ghi tên và công dụng.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
