0 chữ
Chương 36
Chương 36: Té ngã
Thẩm Thính Tứ nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt hắn, mỉm cười nhã nhặn: “Không phải muốn lấy gì từ Tiểu Hầu quân, chỉ là, muốn cùng ngươi làm một vụ giao dịch.”
Muốn giao dịch với hắn?
Phản ứng đầu tiên của Thác Bạt Trình chính là y muốn quay về Tần Hà, trở lại làm đích tử cao quý của Thẩm thị, nhưng ngẫm lại, người có thể đưa tay vươn đến tận Hung Nô, sao lại không thể quay về Thẩm gia suốt bao năm nay?
Thác Bạt Trình không lập tức đồng ý, nhìn y chằm chằm hỏi: “Ngươi muốn giao dịch gì với bản hầu?”
Thẩm Thính Tứ nghiêng đầu, ánh mắt hiền lành nhìn về phía khung cửa sổ: “Lần sau Tiểu Hầu quân đến nghe pháp, ta sẽ cùng ngươi đàm luận.”
Thác Bạt Trình cũng chợt nhớ ra nơi đây không tiện để bàn chuyện, nên không hỏi nữa.
Đã không thể có được câu trả lời trong hôm nay, hắn cũng không có ý định nán lại lâu.
Thác Bạt Trình liếc nhìn góc nghiêng xuất sắc của Phật tử đối diện, lơ đãng vuốt lại tay áo, đứng dậy cáo từ: “Nếu vậy, bản hầu sẽ không quấy rầy Pháp sư Ngộ Nhân nữa.”
“Tiểu Hầu quân đi thong thả.” Thẩm Thính Tứ chắp tay trước ngực hành lễ.
Thác Bạt Trình cũng đáp lại một lễ Phật ra dáng, rồi xoay người sải bước rời khỏi phòng.
Phật tháp ba tầng, bên trong xây dựng lại giống phong cách vương đình Hung Nô đến thần kỳ.
Hắn hơi để ý đến các bức bích họa xung quanh, nhớ tới vị Phật tử nhìn như từ bi độ thế trong phòng kia, trong lòng xẹt qua một tia quái dị.
Có vài phần quen mắt, cũng có lẽ là ảo giác của hắn, trên người tăng nhân đều có khí chất như vậy.
“Hầu quân?” Thị tòng thấy hắn dừng bước, liền khẽ gọi một tiếng..
“Không sao.”
Thác Bạt Trình tiếp tục đi xuống lầu.
Sau khi rời khỏi Phật tháp, cảm giác quái dị kia đột nhiên tan biến, hắn thong thả bước dọc theo con đường nhỏ, ngắm nhìn khung cảnh trang nghiêm, cổ kính xung quanh, đột nhiên nổi hứng dạo một vòng quanh đây.
Thác Bạt Trình phất tay với thị tòng: “Không cần đi theo.”
“Vâng.”
Thị tòng cung kính lui ra.
Gió lạnh buốt da, núi mùa đông như chìm trong giấc ngủ, hai bên lối nhỏ trong núi phủ đầy tuyết trắng mênh mang.
Thẩm Thính Tứ ở ngay bậc thang đã nghe thấy tiếng động từ phía xa truyền xuống, đợi đến khi bước xuống bậc cuối cùng, còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã nghe thấy giọng nữ run rẩy vì lạnh, mang theo niềm vui mừng vang lên.
“Ngộ Nhân!”
Y liếc mắt nhìn sang.
Chỉ thấy một nữ tử đội mũ sa nghiêng lệch trên đầu, trông có vẻ khó chịu mà nằm rạp trên nền tuyết vẫy tay về phía y.
Nàng như đã ủ rũ đợi ở đó một lúc lâu, bỗng nhiên nhìn thấy y xuất hiện thì kích động đến mức không nhận ra cách xưng hô cũng vô thức trở nên thân mật.
Là Tạ Quan Liên.
Thẩm Thính Tứ dừng bước trên bậc thềm đá xanh cuối cùng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào nàng rồi tiếp tục bước lên phía trước.
Áo cà sa xám trắng buông xuống trước mặt nàng, chưa kịp mừng rỡ mở lời cầu cứu, giọng nói thanh niên nhẹ nhàng như tuyết đã ngắt lời nàng.
“Thí chủ, về phía bắc chùa có một hồ nước đóng băng, nơi đó đã mở cửa cho khách hành hương từ lâu.”
Y đứng cao ngạo trước mặt nàng, hàng mi đen khẽ rủ, ánh mắt dịu dàng, dường như không nhận ra bộ dạng nhếch nhác khốn đốn của nàng.
Tạ Quan Liên nghe xong suýt bật cười.
Y nói gì cơ chứ?
Nàng nằm rạp ở đây là để chơi tuyết?
Y có nên xem lại lời mình vừa nói không vậy.
Tạ Quan Liên im lặng ngẩng đầu lên, chiếc mũ che mặt vốn đã đội không chắc liền trượt khỏi búi tóc đơn giản, rơi xuống nền tuyết trắng mềm mại, lộ ra gương mặt như sắp khóc đến nơi, đôi mắt đã ngân ngấn nước đỏ hoe toát lên vẻ đáng thương.
“Không phải chơi tuyết, là khăn tay của ta vừa bị gió thổi bay mất, ta chỉ định đi nhặt nó, kết quả lúc đứng lên bị trượt chân, nên mới lăn từ trên đó xuống.”
“Thì ra là vậy.” Ánh mắt y hiện lên vẻ đã hiểu, rồi lại chậm rãi hỏi tiếp: “Hậu sơn vốn vắng người, không rõ thí chủ tới đây là có việc gì?”
Không chịu đỡ nàng dậy, lại còn hỏi những chuyện này.
Tạ Quan Liên đôi khi thực sự nghi ngờ y có phải cố tình không, nhưng diện mạo y quả thật không giống loại người giả nhân giả nghĩa, bề ngoài từ bi mà nội tâm đen tối.
Muốn giao dịch với hắn?
Phản ứng đầu tiên của Thác Bạt Trình chính là y muốn quay về Tần Hà, trở lại làm đích tử cao quý của Thẩm thị, nhưng ngẫm lại, người có thể đưa tay vươn đến tận Hung Nô, sao lại không thể quay về Thẩm gia suốt bao năm nay?
Thác Bạt Trình không lập tức đồng ý, nhìn y chằm chằm hỏi: “Ngươi muốn giao dịch gì với bản hầu?”
Thẩm Thính Tứ nghiêng đầu, ánh mắt hiền lành nhìn về phía khung cửa sổ: “Lần sau Tiểu Hầu quân đến nghe pháp, ta sẽ cùng ngươi đàm luận.”
Thác Bạt Trình cũng chợt nhớ ra nơi đây không tiện để bàn chuyện, nên không hỏi nữa.
Đã không thể có được câu trả lời trong hôm nay, hắn cũng không có ý định nán lại lâu.
“Tiểu Hầu quân đi thong thả.” Thẩm Thính Tứ chắp tay trước ngực hành lễ.
Thác Bạt Trình cũng đáp lại một lễ Phật ra dáng, rồi xoay người sải bước rời khỏi phòng.
Phật tháp ba tầng, bên trong xây dựng lại giống phong cách vương đình Hung Nô đến thần kỳ.
Hắn hơi để ý đến các bức bích họa xung quanh, nhớ tới vị Phật tử nhìn như từ bi độ thế trong phòng kia, trong lòng xẹt qua một tia quái dị.
Có vài phần quen mắt, cũng có lẽ là ảo giác của hắn, trên người tăng nhân đều có khí chất như vậy.
“Hầu quân?” Thị tòng thấy hắn dừng bước, liền khẽ gọi một tiếng..
“Không sao.”
Thác Bạt Trình tiếp tục đi xuống lầu.
Thác Bạt Trình phất tay với thị tòng: “Không cần đi theo.”
“Vâng.”
Thị tòng cung kính lui ra.
Gió lạnh buốt da, núi mùa đông như chìm trong giấc ngủ, hai bên lối nhỏ trong núi phủ đầy tuyết trắng mênh mang.
Thẩm Thính Tứ ở ngay bậc thang đã nghe thấy tiếng động từ phía xa truyền xuống, đợi đến khi bước xuống bậc cuối cùng, còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã nghe thấy giọng nữ run rẩy vì lạnh, mang theo niềm vui mừng vang lên.
“Ngộ Nhân!”
Y liếc mắt nhìn sang.
Chỉ thấy một nữ tử đội mũ sa nghiêng lệch trên đầu, trông có vẻ khó chịu mà nằm rạp trên nền tuyết vẫy tay về phía y.
Là Tạ Quan Liên.
Thẩm Thính Tứ dừng bước trên bậc thềm đá xanh cuối cùng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào nàng rồi tiếp tục bước lên phía trước.
Áo cà sa xám trắng buông xuống trước mặt nàng, chưa kịp mừng rỡ mở lời cầu cứu, giọng nói thanh niên nhẹ nhàng như tuyết đã ngắt lời nàng.
“Thí chủ, về phía bắc chùa có một hồ nước đóng băng, nơi đó đã mở cửa cho khách hành hương từ lâu.”
Y đứng cao ngạo trước mặt nàng, hàng mi đen khẽ rủ, ánh mắt dịu dàng, dường như không nhận ra bộ dạng nhếch nhác khốn đốn của nàng.
Tạ Quan Liên nghe xong suýt bật cười.
Y nói gì cơ chứ?
Nàng nằm rạp ở đây là để chơi tuyết?
Y có nên xem lại lời mình vừa nói không vậy.
Tạ Quan Liên im lặng ngẩng đầu lên, chiếc mũ che mặt vốn đã đội không chắc liền trượt khỏi búi tóc đơn giản, rơi xuống nền tuyết trắng mềm mại, lộ ra gương mặt như sắp khóc đến nơi, đôi mắt đã ngân ngấn nước đỏ hoe toát lên vẻ đáng thương.
“Không phải chơi tuyết, là khăn tay của ta vừa bị gió thổi bay mất, ta chỉ định đi nhặt nó, kết quả lúc đứng lên bị trượt chân, nên mới lăn từ trên đó xuống.”
“Thì ra là vậy.” Ánh mắt y hiện lên vẻ đã hiểu, rồi lại chậm rãi hỏi tiếp: “Hậu sơn vốn vắng người, không rõ thí chủ tới đây là có việc gì?”
Không chịu đỡ nàng dậy, lại còn hỏi những chuyện này.
Tạ Quan Liên đôi khi thực sự nghi ngờ y có phải cố tình không, nhưng diện mạo y quả thật không giống loại người giả nhân giả nghĩa, bề ngoài từ bi mà nội tâm đen tối.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
