TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35: Năng lực của Thẩm Thính Tứ

Nguyệt Nương nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ánh mắt bỗng sáng rỡ, thân mình nghiêng ra khỏi đình như muốn nhìn rõ hơn, không quên ghé vào tai nàng nói:

“Pháp sư Ngộ Nhân thì ta có nghe qua, nghe nói là đích tử Thẩm thị ở Tần Hà, bị đương kim gia chủ bỏ lại chùa Già Nam, Tổ tiên Thẩm thị từng có người được phong vương, đương kim phu nhân lại là biểu muội của Hoàng đế.”

Những chuyện thế này không phải bí mật trong giới thế tộc, vì vậy tuy chùa Già Nam ở xa, nhưng lại thường có nhiều quý tộc đến, đây chính là một trong những lý do.

Tạ Quan Liên tựa khuỷu tay lên lan can, một tay chống cằm, đôi mắt long lanh nhìn bóng lưng người kia, hình như y đang giảng pháp cho ai đó.

Nguyệt Nương lại tỏ ra rất hứng thú với Thẩm Thính Tứ:

“Hơn nữa lúc ta tới đây cũng nghe nói vị Phật tử này có dáng vẻ tuấn tú vô cùng, mặt như Quan Âm, tính tình ôn hòa từ ái, vả lại Phật pháp cao thâm, không ít cao tăng các nước khác mỗi năm đều đến tìm pháp sư để biện kinh, chỉ tiếc không phải tăng nhân thật, nếu là tăng nhân thật, e rằng ngay cả đại pháp sư số một vương triều hiện tại - Liên Thánh tử cũng phải nhường vị trí.”

Giọng nàng ấy đầy cảm khái.

Tạ Quan Liên từ chối cho ý kiến, tuy là như thế, nhưng y và những tăng nhân bình thường chẳng khác gì nhau.

Cạo đầu, mặc cà sa, sống trong chùa, tụng kinh niệm Phật, ngay cả nét giữa chân mày cũng mang vẻ từ bi của người xuất gia, chẳng ai coi y là người thế tục.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, se lạnh bất ngờ, người ngoài cửa sổ càng lúc càng nhiều, bắt đầu ảnh hưởng đến người trong phòng, nên thị tòng tiến lên đóng cửa sổ và cửa lớn lại, ngăn ánh nhìn phía dưới.

Sau khi cửa sổ khép lại, ánh nến trong phòng nhuộm một màu ấm áp.

Hai người ngồi đối diện nhau trước án kỷ, trên bàn đặt bình ngọc trắng, cắm cành mai đỏ tao nhã.

Thác Bạt Trình ngồi xếp bằng trên đệm bồ đoàn, diện mạo tuấn tú lạnh lùng, chăm chú nhìn Phật tử đối diện đang nhẹ nhàng tụng kinh.

Khi tụng xong trang kinh cuối cùng, vị Phật tử trẻ tuổi ngước lên, mặt mày thanh thoát: “Không biết Tiểu Hầu quân còn chỗ nào chưa hiểu?”

Bởi vì bị bỏ rơi trong chùa hai mươi năm, cho nên trên người y mang theo thần sắc an tĩnh cùng hương trầm nhàn nhạt.

Thác Bạt Trình khép lại quyển kinh chưa từng lật qua, đặt lên đầu gối, nói: “Về kinh văn thì tạm thời không có chỗ nào không hiểu, nhưng có điều khác ta vẫn không thể lý giải, nên hôm nay đến xin pháp sư chỉ giáo.”

Thẩm Thính Tứ đáp: “Mời Tiểu Hầu quân nói.”

Thác Bạt Trình nói: “Ta muốn biết, nửa tháng trước khi ta bị vây hãm tại Hung Nô, ngươi đã làm cách nào khiến bọn họ thả ta ra?”

Quân chủ từ lâu đã sinh lòng nghi kỵ hắn, trận chiến với Hung Nô lần này, hắn bị tiểu nhân hãm hại, bị người Hung Nô bắt lấy nghiêm hình tra tấn, vốn tưởng rằng sẽ mất mạng ở Hung Nô, ai ngờ lại được bọn chúng thả về.

Về phần tại sao lại đoán ra là Thẩm Thính Tứ làm, cũng là do sau khi hắn trở về, mất nửa tháng mới tra được vài manh mối mơ hồ.

Một vị tăng nhân mà có thể khiến binh sĩ nước địch thả tướng quân của quốc gia khác, chuyện này không thể không khiến người ta cảnh giác.

Vì vậy hôm nay hắn mượn cớ tham cầu Phật pháp, từ Tần Hà đến tận Đan Dương.

“Ta rất tò mò, Thẩm lang quân rốt cuộc muốn lấy gì từ ta?” Hắn nhìn người đối diện thật sâu, sắc mặt của thanh niên không thay đổi, lần này không gọi là pháp sư, mà dùng xưng hô thế tục.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.