TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18: Tìm cách đuổi hạ nhân đi

Tạ Quan Liên giơ bàn tay lạnh lẽo lên, mặt mày dịu dàng nói: “Thật ra không phải là ta muốn giữ ngươi lại, mà là người trong phủ lúc trước còn nói, các ngươi phải theo sát ta không rời, nếu ngươi xin nghỉ, sau này Lý bà tử nhìn thấy, cũng xin nghỉ thì làm sao bây giờ? Ta nghe nói con trai Lý bà tử sắp lấy vợ, đây cũng là chuyện quan trọng.”

Lời này ý tứ là không đồng ý?

Ngô bà tử nghe vậy có chút nóng nảy: “Nương tử, không cần lo lắng, Lý bà tử bên kia ta đã nói với bà ấy trước đó rồi, cũng đã bàn bạc với bà ấy xong, nô sẽ trở về trước khi bà ấy xin nghỉ, tuyệt đối không làm chậm trễ.”

Vội vàng nói tới đây, sắc mặt Ngô bà tử cứng đờ.

Bàn bạc xong xuôi với nhau sau lưng chủ tử, đây quả thực là nói trắng ra cho nàng biết, các bà không để nàng vào mắt.

Cũng may Tạ Quan Liên hình như không nghe ra ý tứ bà ta vô tình lộ ra.

Trên mi mắt dài của nàng tụ lại những giọt sương lạnh ngưng kết, nhẹ nhàng chớp mắt, dịu dàng nói: “Nếu vậy, ngươi đi sớm rồi về sớm.”

Trên mặt Ngô bà tử lộ vẻ vui mừng, khom lưng cảm ơn: “Đa tạ nương tử, người chính là Bồ Tát thế gian.”

Tạ Quan Liên khẽ nhếch khóe môi, nâng khuỷu tay bà ta dậy: “Đi nhanh một chút đi, chậm thêm chút nữa e rằng sẽ muộn.”

“Đa tạ nương tử.”

Ngô bà tử vui mừng trả lại túi sưởi tay cho Tạ Quan Liên, vẻ mặt vui mừng xoay người đi ra bên ngoài.

Tạ Quan Liên ôm túi sưởi trong lòng, gương mặt tái nhợt cũng vì hơi ấm mà hồng hào hơn đôi chút.

Ngô bà tử vừa đi không bao lâu, Tiểu Vụ đã từ bên ngoài bước vào.

Mỹ nhân trong viện ôm túi sưởi, lười biếng dựa vào ngưỡng cửa, hai má chưa trang điểm giống như dính phấn.

Tiểu Vụ tiến lên: “Nương tử, lúc nãy trên đường đến đây, nô tỳ bắt gặp Lý bà tử đang nói chuyện với người khác, mơ hồ nhìn thấy sắc mặt bà ấy có vẻ rất gấp gáp.”

Tạ Quan Liên gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ừ, chắc là trong nhà đã xảy ra chuyện.”

Tiểu Vụ do dự hỏi: “Vậy nương tử, Ngô bà tử chân trước vừa đi, Lý bà tử chân sau lại đến xin nghỉ, sợ là không tiện từ chối.”

Tạ Quan Liên vươn ngón tay xoa nhẹ gò má Tiểu Vụ, trêu chọc nàng ấy nói: “Từ chối làm gì, là hôm qua ta ra ngoài, đã tiện tay bỏ tiền thuê người rồi, lát nữa bà ấy đến xin nghỉ thì cho phép là được.”

“Hả…” Tiểu Vụ ngây người.

Người, người là nương tử dùng tiền thuê tới?

Ngô bà tử đi rồi, lát nữa Lý bà tử lại đi, không có người ở lại trông coi, chỉ sợ là nương tử...

“Đi thôi.” Tạ Quan Liên buông tay ra, híp mắt ôm túi sưởi bước ra ngoài.

Tiểu Vụ hoàn hồn, lại thấy nương tử ngay cả mũ cũng không đội, vội vàng đuổi theo.

“Nương tử, mũ che mặt…”

“Hôm nay không đeo nữa.”

Bước chân Tạ Quan Liên rất nhanh, đôi mắt sáng híp lại, sương mù trên hành lang trước mặt làm lông nhung trên đầu nàng cũng dính vài giọt nước li ti.

Đã rất lâu rồi chưa ra ngoài mà không đeo mạng che mặt, thật sự cũng sắp quên mất cảm giác đó như thế nào.

Hành lang trong chùa dài hun hút, bởi vì đây là con đường mà nữ khách phải đi qua để đến phòng ăn, nên cả con đường này đều không có tăng nhân.

Tạ Quan Liên lướt qua hành lang, lúc nhấc váy bước lên bậc thang, khóe mắt đột nhiên quét qua một bên.

Lại là một chiếc kiệu mềm quấn quanh màu xám trắng.

Bốn bà tử thân thể cường tráng nâng đi vào bên trong, phía sau gần mười thị nữ mặc áo trắng đen đi theo, thân hình nữ tử trong kiệu bị che khuất, chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ.

Tạ Quan Liên dừng bước, nhìn chiếc kiệu dần dần đi xa.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.