0 chữ
Chương 19
Chương 19: Chờ thời cơ
Thật ra cũng chẳng có gì để xem, có thể tới nơi này phần lớn đều là nữ tử thủ tiết có trượng phu vừa mới chết.
Có đôi khi Tạ Quan Liên cảm thấy, nếu ai đó có thể chịu đựng được cô độc, lẻ loi một mình sống mười mấy năm, thì cũng không cần phải đưa quả phụ trẻ tuổi vào chùa miếu.
Đền thờ trinh tiết... chẳng qua chỉ là một bức tường giam cầm nữ nhân, một tảng đá khổng lồ đè nặng lên bọn họ mà thôi.
Nàng thản nhiên thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía bên trong phòng ăn.
Ăn xong trở lại trong viện, vẻ mặt Lý bà tử sốt ruột canh giữ ở cửa: “Nương tử, người đã trở lại.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trên khuôn mặt thanh tú của Tạ Quan Liên hiện lên sự quan tâm.
Lý bà tử khóc lóc nói: “Mắt thấy nhi tử sắp đại hôn, ai ngờ không biết vì sao ngã một cái, hiện tại bệnh ở trên giường, nhà tức phụ muốn từ hôn, cho nên đặc biệt tới tìm nương tử xin nghỉ.”
Trong mắt Tạ Quan Liên mang theo chút thương hại và chần chờ, muốn từ chối lại còn nghênh đón nói hai câu, lời nói khó xử, chỗ nào cũng lộ ra là không thể cho phép nghỉ giả được.
Lý bà tử lập tức khóc lên, sau đó trực tiếp nhắc đến chuyện Ngô bà tử xin nghỉ, muốn ép nàng đồng ý, còn tuyên bố đến lúc đó nhất định sẽ trở về sớm, cũng không để lộ chuyện này ra ngoài.
Tạ Quan Liên nửa đẩy nửa nhận, khó xử đồng ý.
Lý bà tử cảm kích vô cùng, sau đó vội vã rời đi.
Tiễn Lý bà tử đi, Tiểu Vụ nghiêm mặt, lo lắng hỏi: “Nương tử, người để cả hai đều đi rồi, nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”
Tạ Quan Liên không quá để ý đi vào nhà, gỡ mũ lông nhung bị sương mù làm ướt trên đầu xuống, treo lên giá gỗ.
“Đừng lo lắng, nếu chỉ có một người rời đi, chúng ta mới phải lo bị phát hiện, dù sao thì có ta đi trước bọn họ, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ đứng ra chịu trước, cùng lắm bọn họ chỉ bị phạt tiền hàng tháng, nhưng hiện tại hai người cùng đi, nếu bị phát hiện thì không chỉ mình ta bị phạt. Nếu bọn họ không muốn bị phạt, nhất định phải thật sự giấu kín chuyện này.”
Nàng chậm rãi cởϊ áσ khoác trên người, cũng treo lên.
Xoa xoa bàn tay đông cứng, tiếp tục nói: “Cho nên thả một người đi, còn không bằng thả hai người cùng đi, gặp chuyện không may thì cùng nhau chịu trách nhiệm, hơn nữa bọn họ trở về gặp người nhà, ta cũng được tự do, ai cũng không trách được ai.”
Tiểu Vụ đổ nước nóng vào túi sưởi tay đã nguội, rồi đưa qua.
Tạ Quan Liên ôm vào lòng, khí lạnh quanh thân tản đi hơn phân nửa.
Nàng cười nhìn chằm chằm Tiểu Vụ đang bĩu môi: “Được rồi, đừng sợ, không có việc gì, ta sẽ thành thật.”
Những lời khác Tiểu Vụ còn tin, nhưng những lời này nàng như thế nào cũng không dám tin.
Nương tử thấy Phật tử như pháp sư Ngộ Nhân là sẽ không cách nào bước nổi, mắt cũng không dời được, nàng ấy hiểu rõ hơn ai hết.
Nhưng Tiểu Vụ cũng không thể can thiệp vào chuyện của chủ tử, chỉ có thể dặn đi dặn lại: “Nương tử nhìn pháp sư Ngộ Nhân là được, ngàn vạn lần đừng lại gần.”
Tạ Quan Liên nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy, nhớ tới Phật tử trẻ tuổi có vẻ ngoài xuất sắc, không nhịn được nheo mắt cười yếu ớt, không nói chuyện.
Đuổi người đi hết, cũng không chỉ là để vì nhìn vài lần, ít nhất... phải đυ.ng một cái.
---
Từ sau khi Ngô bà tử cùng Lý bà tử lần lượt rời đi, cả ngày Tiểu Vụ đều giữ vững tinh thần, sợ chỉ cần không để ý thì nương tử sẽ không thấy tăm hơi.
Cũng may nương tử không phải như trong tưởng tượng của nàng ấy, vẫn giống như thường ngày.
Sáng sớm thức dậy, đi vào phòng ăn, sau khi trở về thay quần áo lại đi giáo huấn đường, tụng kinh, bái Phật, cầu phúc. Đến tối lại quay về thiền viện chép kinh.
Dần dần, Tiểu Vụ cũng yên lòng.
Mà Tạ Quan Liên lại đang chờ thời cơ.
Có đôi khi Tạ Quan Liên cảm thấy, nếu ai đó có thể chịu đựng được cô độc, lẻ loi một mình sống mười mấy năm, thì cũng không cần phải đưa quả phụ trẻ tuổi vào chùa miếu.
Đền thờ trinh tiết... chẳng qua chỉ là một bức tường giam cầm nữ nhân, một tảng đá khổng lồ đè nặng lên bọn họ mà thôi.
Nàng thản nhiên thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía bên trong phòng ăn.
Ăn xong trở lại trong viện, vẻ mặt Lý bà tử sốt ruột canh giữ ở cửa: “Nương tử, người đã trở lại.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trên khuôn mặt thanh tú của Tạ Quan Liên hiện lên sự quan tâm.
Lý bà tử khóc lóc nói: “Mắt thấy nhi tử sắp đại hôn, ai ngờ không biết vì sao ngã một cái, hiện tại bệnh ở trên giường, nhà tức phụ muốn từ hôn, cho nên đặc biệt tới tìm nương tử xin nghỉ.”
Lý bà tử lập tức khóc lên, sau đó trực tiếp nhắc đến chuyện Ngô bà tử xin nghỉ, muốn ép nàng đồng ý, còn tuyên bố đến lúc đó nhất định sẽ trở về sớm, cũng không để lộ chuyện này ra ngoài.
Tạ Quan Liên nửa đẩy nửa nhận, khó xử đồng ý.
Lý bà tử cảm kích vô cùng, sau đó vội vã rời đi.
Tiễn Lý bà tử đi, Tiểu Vụ nghiêm mặt, lo lắng hỏi: “Nương tử, người để cả hai đều đi rồi, nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”
Tạ Quan Liên không quá để ý đi vào nhà, gỡ mũ lông nhung bị sương mù làm ướt trên đầu xuống, treo lên giá gỗ.
“Đừng lo lắng, nếu chỉ có một người rời đi, chúng ta mới phải lo bị phát hiện, dù sao thì có ta đi trước bọn họ, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ đứng ra chịu trước, cùng lắm bọn họ chỉ bị phạt tiền hàng tháng, nhưng hiện tại hai người cùng đi, nếu bị phát hiện thì không chỉ mình ta bị phạt. Nếu bọn họ không muốn bị phạt, nhất định phải thật sự giấu kín chuyện này.”
Xoa xoa bàn tay đông cứng, tiếp tục nói: “Cho nên thả một người đi, còn không bằng thả hai người cùng đi, gặp chuyện không may thì cùng nhau chịu trách nhiệm, hơn nữa bọn họ trở về gặp người nhà, ta cũng được tự do, ai cũng không trách được ai.”
Tiểu Vụ đổ nước nóng vào túi sưởi tay đã nguội, rồi đưa qua.
Tạ Quan Liên ôm vào lòng, khí lạnh quanh thân tản đi hơn phân nửa.
Nàng cười nhìn chằm chằm Tiểu Vụ đang bĩu môi: “Được rồi, đừng sợ, không có việc gì, ta sẽ thành thật.”
Những lời khác Tiểu Vụ còn tin, nhưng những lời này nàng như thế nào cũng không dám tin.
Nương tử thấy Phật tử như pháp sư Ngộ Nhân là sẽ không cách nào bước nổi, mắt cũng không dời được, nàng ấy hiểu rõ hơn ai hết.
Nhưng Tiểu Vụ cũng không thể can thiệp vào chuyện của chủ tử, chỉ có thể dặn đi dặn lại: “Nương tử nhìn pháp sư Ngộ Nhân là được, ngàn vạn lần đừng lại gần.”
Đuổi người đi hết, cũng không chỉ là để vì nhìn vài lần, ít nhất... phải đυ.ng một cái.
---
Từ sau khi Ngô bà tử cùng Lý bà tử lần lượt rời đi, cả ngày Tiểu Vụ đều giữ vững tinh thần, sợ chỉ cần không để ý thì nương tử sẽ không thấy tăm hơi.
Cũng may nương tử không phải như trong tưởng tượng của nàng ấy, vẫn giống như thường ngày.
Sáng sớm thức dậy, đi vào phòng ăn, sau khi trở về thay quần áo lại đi giáo huấn đường, tụng kinh, bái Phật, cầu phúc. Đến tối lại quay về thiền viện chép kinh.
Dần dần, Tiểu Vụ cũng yên lòng.
Mà Tạ Quan Liên lại đang chờ thời cơ.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
