TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Tuyết rơi

Trong Minh Đức Viên có rất nhiều thiền viện lớn nhỏ, sau khi tuyết rơi vào ban đêm, tất cả mọi người đều đóng chặt cửa, nhưng gió vẫn vô tình đập vào cửa sổ, âm thanh phát ra rất dữ tợn.

Tạ Quan Liên vốn đã khó ngủ, giờ chỉ cần vừa nhắm mắt là trong tai liền vang lên tiếng gió rít gào, hòa cùng bóng tối dày đặc u ám.

Những âm thanh này làm cho lòng của nàng rất sợ hãi, cũng rất loạn.

Ánh nến trong phòng rất ảm đạm, mắt thấy sắp tắt đến nơi.

Nàng không muốn đánh thức Tiểu Vụ lúc này, bèn tự mình đứng dậy đi thay nến.

Còn chưa đến gần, một luồng gió không rõ từ đâu lùa vào, thổi tắt ngọn nến.

Khoảnh khắc ánh sáng vụt tắt, nỗi sợ trong lòng nàng lên đến cực điểm, cố gắng mò mẫm trong bóng tối đứng lên, hai tay run rẩy thắp sáng ngọn nến.

Ánh sáng ấm áp chiếu lên người nàng, trong lò lửa vang lên tiếng than nổ tí tách, cơ thể nàng cuối cùng cũng dần ấm lại.

Nàng vô lực ngồi dưới đất, ôm ngực thở dốc.

Rõ ràng đã qua lâu như vậy, nàng vẫn không thể nào đơn độc đối mặt với bóng đêm.

---

Đêm qua tuyết lớn phủ trắng cả trời đất, sáng sớm sương mù tản ra phần nào, chuông sáng vang lên, âm thanh tăng nhân đọc sách từ xa truyền đến.

Tạ Quan Liên xoa xoa vầng trán nhức âm ỉ, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dẫm lên tuyết “lạo xạo”, liền khoác thêm chiếc áo choàng dày rồi đứng dậy.

Mở cửa ra thì thấy Ngô bà tử quanh quẩn ở cửa.

Nàng ôm túi sưởi tay, kinh ngạc nhướng đôi mày thanh tú, nhẹ giọng hỏi: “Ngô ma ma sao lại dậy sớm thế này, còn ăn mặc phong phanh đứng ở đây?”

Ngô bà tử dùng sức chà xát bàn tay đông cứng, ưỡn mặt nói: “Là nô làm ầm ĩ đến nương tử sao?”

Tạ Quan Liên uể oải tựa vào khung cửa lắc đầu, áo bào màu trắng trên người nàng dưới nền tuyết càng tôn lên vẻ gầy gò, tái nhợt.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Trên mặt Ngô bà tử lộ ra vài phần lúng túng: “Thật ra nô tới xin nghỉ mấy ngày.”

“Xin nghỉ?” Tạ Quan Liên không hiểu, tiến lên đặt túi sưởi trong tay vào ngực bà ta, nhẹ giọng hỏi: “Ở nhà xảy ra chuyện gì?”

Loại đồ vật như túi sưởi tay từ trước đến nay chỉ có chủ tử mới được dùng, hạ nhân như bà ta chưa từng chạm qua vật mềm mại ấm áp như vậy, ngửi thấy mùi thơm ngát nhè nhẹ, trong lòng đều là ấm áp.

Ngô bà tử định đẩy ra, nhưng tay vừa chạm vào liền không buông được, như thể dính chặt lấy. Miệng vẫn nói: “Không phải chuyện lớn gì, là con dâu sắp sinh, nữ nhân khi sinh nở mấy ngày đầu vất vả, cho nên nô muốn trở về nhìn qua.”

“Thì ra là vậy.” Tạ Quan Liên hiểu rõ gật đầu: “Vậy về tình về lý đều phải về một chuyến.”

Thực ra, nàng đã sớm biết con dâu của Ngô bà tử sắp sinh.

Trước đó, khi Ngô bà tử ở Lý phủ mang theo một số nô bộc rời đi còn đặc biệt giấu diếm việc này, chính là vì không nỡ từ bỏ cuộc sống thoải mái mà tiền công lại nhiều.

Nhưng bây giờ Ngô bà tử lại bí mật đến tìm nàng nói việc này, chỉ sợ là thấy nàng từ lúc vào chùa bắt đầu sống an phận hơn, gần như không ra ngoài, nên muốn tránh người trong phủ xin nàng nghỉ phép trở về.

Cho dù bị người trong phủ phát hiện, Ngô bà tử cũng có lý do trốn tránh trách nhiệm, bởi vì đại phu nhân vốn đang tìm cơ hội để chỉnh nàng, một khi bị phát hiện, trọng trách sẽ đổ toàn bộ lên đầu nàng.

Đôi mắt Tạ Quan Liên hơi cong, nụ cười trong trẻo.

Ngô bà tử lặng lẽ ngước mắt nhìn nương tử dịu dàng trước mặt, trong lòng bồn chồn, thử hỏi: “Nương tử có thể cho nô nghỉ mấy ngày không?”

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.