TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36

Hắn khép mắt, bàn tay to lớn nhẹ nhàng lướt qua túi sưởi hình thỏ trắng vẫn còn vương hơi thở ngọt ngào của cô, chậm rãi cảm nhận hương thơm thoang thoảng của tuyết còn sót lại trong xe. Giọng nói trầm thấp vang lên, lạnh lùng mà nguy hiểm: “A Thái, không biết lái xe thì cút đi.”

“Kỳ gia?”

A Thái ngơ ngác nhìn Kỳ Kiêu Dã, ánh mắt vô thức dừng lại trên vệt son đỏ nhòe trên môi hắn.

Chợt, hắn sực tỉnh.

Khoan đã, hình như vừa nãy hắn đã cắt ngang chuyện tốt của lão đại?

Nhưng mà… với bản lĩnh của Kỳ gia, nếu hắn thực sự muốn tiếp tục, thì cho dù cô gái kia có tám cái chân cũng chạy không thoát…Rõ ràng là hắn cố ý để người ta đi mà!

Nhìn sắc mặt Kỳ Kiêu Dã càng lúc càng khó coi, Lâm Kha ngồi ghế phụ cuối cùng không chịu nổi nữa.

Anh ta vung chân dài, thẳng thừng đá A Thái một phát, rồi lén lút giơ tay ra hiệu.

“Sao cậu lại vô duyên như vậy chứ?”

Hành động nhỏ của Lâm Kha lọt vào mắt Kỳ Kiêu Dã. Hắn lạnh lùng quay sang, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Cậu cũng cút đi.”

“Được thôi.”

A Thái và Lâm Kha đồng loạt mở cửa xuống xe, đứng giữa trời tuyết lạnh giá, nhìn chiếc Bentley phóng đi, chỉ để lại một làn khói xe mịt mù trước mặt họ.

Khoảng cách từ Lê Viên đến biệt thự của Kỳ Kiêu Dã ở Chi Na Khâm khoảng hơn bốn mươi cây số. Hai người liếc nhau một cái, đơn giản vận động giãn gân cốt, sau đó bất đắc dĩ chạy bộ trong gió tuyết.

Chạy được một đoạn, A Thái không nhịn được lên tiếng thắc mắc: “Lão đại không phải nói tìm được cô gái này là "xử" luôn sao? Sao giờ lại hôn người ta thế?”

Lâm Kha tỏ vẻ dửng dưng, lườm hắn một cái.

“Hôn môi không phải là bước đầu tiên của "xử" sao? Lão đại nói thế cũng đâu có sai.”

A Thái: …!

Lê Thê Thê như chạy trốn mà lao thẳng vào biệt thự chính của Lê Viên, trốn sau cánh cửa phòng khách, ôm chặt lấy ngực, tim vẫn còn đập thình thịch.

Cô cẩn thận nhìn ra ngoài, chắc chắn Kỳ Kiêu Dã không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm, cả người như bãi bùn nhão, vô lực ngã phịch xuống sàn.

Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên trần tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tựa như những vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm bị giam giữ trong không gian này. Ánh sáng mờ ảo lay động bên khung cửa sổ, hòa quyện cùng ánh trăng len lỏi vào trong, vẽ nên một bức tranh huyền ảo.

Mà ngay chính giữa bức tranh ấy, là một hàng dài những gương mặt xa lạ.

Đám người đứng thành hàng ngay ngắn, khi thấy Lê Thê Thê quay đầu nhìn qua, họ đồng loạt cúi người chào cô.

“Chào cô Lê!!”

Âm thanh đồng thanh vang dội đến mức Lê Thê Thê giật nảy mình, rùng mình một cái.

Cô vỗ vỗ lớp tuyết bám trên người, vịn lấy khung cửa đứng dậy, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Các người là… ai? Còn dì Vương đâu?”

6

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.