TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35

Đôi mắt to tròn của Lê Thê Thê chớp liên tục, đến khi hoàn hồn, cô lập tức giơ tay muốn đẩy hắn ra, nhưng đối phương đã ung dung thưởng thức trọn vẹn bờ môi cô, chậm rãi miết qua từng đường nét.

Ngọt quá, mềm quá…Bàn tay Kỳ Kiêu Dã đặt sau gáy cô siết chặt hơn, như một lời cảnh cáo, ép cô không được vùng vẫy.

“Đừng động.”

Môi anh ta vẫn áp lên môi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo chút tàn nhẫn, xen lẫn hơi thở nguy hiểm đầy tính áp chế.

Đôi mắt hơi nheo lại, đáy mắt phản chiếu một màu xanh nhạt, nhưng sâu thẳm như vực thẳm không đáy, dường như có thể nuốt chửng tất cả.

Lê Thê Thê còn dám động sao?

Cô cố gắng ép mình bình tĩnh lại, không ngừng nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được phản kháng.

Người đàn ông này là một kẻ điên, một tên bạo chúa gϊếŧ người không chớp mắt, một kẻ biếи ŧɦái vô sỉ không bằng cầm thú!!

Không được chọc giận hắn ta, tuyệt đối không được chọc giận hắn ta… Chỉ là một nụ hôn thôi mà… Hôn thì hôn đi… Giữ mạng quan trọng hơn, giữ mạng quan trọng hơn…Nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của cô mà!!!

Lê Thê Thê đau khổ gào thét trong lòng, môi run rẩy không ngừng.

Và điều đó không qua được đôi mắt sắc bén của Kỳ Kiêu Dã.

Người đàn ông hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô, như một sự vỗ về, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi cô, khẽ mυ"ŧ một cái, rồi tiếp tục lướt theo đường nét đôi môi mà dây dưa quấn quýt, không bỏ qua bất kỳ góc nào.

Két—

Đúng lúc Kỳ Kiêu Dã đang định cạy mở hàm răng của Lê Thê Thê để tiến sâu hơn, chiếc xe đột ngột dừng lại.

A Thái hơi do dự, gãi đầu rồi cất giọng nhẹ nhàng:

“Kỳ… Kỳ gia, đến Lê Viên rồi.”

Kỳ Kiêu Dã rời khỏi môi cô, đáy mắt u ám đè nén, lãnh đạm liếc A Thái một cái.

Môi mỏng khẽ mở, hắn vừa định lên tiếng.

Bên cạnh, Lê Thê Thê chớp lấy cơ hội, nhanh như chớp nhét túi sưởi ấm vào lòng hắn, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, dốc hết sức đẩy mạnh hắn ra, đồng thời “rầm” một tiếng mở toang cửa xe.

Thân hình nhỏ nhắn của cô bật ngửa ra sau, cắm thẳng mặt xuống nền tuyết như một cây củ cải, chỉ còn lại hai chiếc bốt bẩn thỉu chổng lên trước mắt Kỳ Kiêu Dã.

Không đợi hắn vươn tay kéo mình lên, Lê Thê Thê đã tay chân luống cuống bới tuyết xung quanh, lồm cồm bò dậy, loạng choạng chạy trốn, vừa chạy vừa ngã, cứ mười bước lại sấp mặt một lần.

Thật đáng yêu…Kỳ Kiêu Dã bị dáng vẻ chật vật nhưng đầy buồn cười của Lê Thê Thê chọc cho bật cười. Hắn hứng thú dõi theo hàng dấu chân xiêu vẹo mà cô để lại phía sau.

Mãi đến khi bóng dáng nhỏ nhắn trong chiếc áo trắng của cô lẩn vào cánh cổng lớn khảm vàng chạm trổ tinh xảo của Lê Viên, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới lười nhác tựa lưng lại.

4

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.