TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

Người phụ nữ đứng đầu nhóm giúp việc mỉm cười, tiến lên một bước.

“Cô Lê, tôi tên là Anni, là quản gia mới của Lê Viên. Dì Mai cùng các nhân viên cũ đã bị ông Hứa sa thải cách đây mười tiếng trước rồi.”

“Sa thải? Vì sao?”

Lê Thê Thê cau mày hỏi, thấy Anni không đáp lại, cô nhanh chóng nhận ra điều gì đó.

“Là vì tôi sao?”

Anni không phủ nhận, chỉ khẽ phất tay ra hiệu cho những người khác tiếp tục công việc, sau đó mới nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Cô Lê, ông Hứa nói rằng dì Mai và những người khác không chăm sóc cô chu đáo, khiến cô phải bỏ nhà đi. Từ giờ chúng tôi sẽ thay họ chăm sóc cô, mong cô có thể thông cảm và đừng bướng bỉnh nữa.”

“Bướng bỉnh…”

Lê Thê Thê cảm thấy một luồng tức giận nghẹn trong l*иg ngực.

Dì Mai là người làm lâu năm ở Lê Viên, đã làm việc ở đây gần tám năm, ngoài Hứa Nam Thiên ra, bà là người thân thiết với cô nhất.

Vậy mà chỉ vì một câu nói của Hứa Nam Thiên, bà lại bị đuổi đi không chút nể tình.

Hắn muốn cô vì áy náy mà ngoan ngoãn nghe lời, cũng coi như một cách cảnh cáo trá hình.

Lúc này Lê Thê Thê mới nhận ra, hóa ra cô chưa từng thực sự hiểu con người Hứa Nam Thiên.

Cô cũng chưa từng nghĩ, chỉ một lần bỏ nhà đi lại có thể khiến hắn tức giận đến mức này, còn liên lụy đến bao nhiêu người.

Thấy cô đứng ngây người không nói gì, Anni dè dặt vươn cổ, nhỏ giọng hỏi:

“Cô Lê, cô sẽ không bỏ đi nữa chứ?”

Gió lạnh bên ngoài lùa vào, cuốn theo những hạt tuyết li ti, phủ lên khung cảnh xa xa một màn trắng mịt mờ.

Trong lòng Lê Thê Thê rối bời. Ban đầu cô định đợi Kỳ Kiêu Dã rời đi rồi sẽ lập tức trốn khỏi đây, nhưng giờ xem ra, chỉ cần cô dám bước chân ra khỏi cánh cửa này, đám người giúp việc chắc chắn sẽ lập tức xông lên ngăn cản cô.

Quan trọng hơn, cô cần phải nói chuyện với Hứa Nam Thiên.

“Không đi nữa.” Cô nói, bước chân hướng lên lầu. “Mang lên cho tôi một ly sữa nóng.”

“Vâng.”



Căn phòng vẫn giữ nguyên như lúc cô rời đi, ngay cả vị trí đồ vật cũng không thay đổi.

Chỉ là trên sàn có thêm một tấm thảm lông cừu trắng tinh, sạch sẽ không một hạt bụi.

Cô thử bước lên, cảm giác mềm mại ấm áp, rất thoải mái.

Lê Thê Thê thể hàn, rất sợ lạnh, mỗi khi tắm vào mùa đông đều dễ bị cảm. Tấm thảm này là do Hứa Nam Thiên đặc biệt chọn cho cô, cứ đến mùa đông là sẽ trải kín khắp phòng cô.

Cô cởϊ áσ khoác, như khi còn nhỏ, cả người lao thẳng lên tấm thảm, lăn qua lăn lại mấy vòng.

Khóe mắt vô tình lướt qua cánh cửa phòng đang mở hé.

5

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.