Chương 49
Người thừa kế
Mấy người trong phòng bán tín bán nghi. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Xì xào bàn bán, to nhỏ.
“Tại sao tôi phải đổ oan cho hai người, tôi không thù, không oán”. Anh cong môi.
“Vì mày muốn tranh giành tài sản, muốn trở về cướp đi mọi thứ của bọn ta”.
“Tài sản à, tiền tôi tự kiếm tiêu còn trả hết. Ông nội còn chia thêm. Nhiều như vậy còn đang chả biết làm sao để dùng. Tranh với các người nữa thì chật nhà lắm”. Anh cười cợt.
“Hừ, mày nói gì chả được. Có giỏi thì đừng về nữa, chết quách ở đâu cho xong”. Bà ta cười khinh bỉ, cả gương mặt đầy sát ý.
“Vũ Hân, em đang nói xiên xẹo gì đó, ngừng lại ngay, sao em có thể nói cháu trai như vậy”. Ông hai quát lên, hai đứa này hỏng hẳn rồi. Muốn tiền đến phát điên rồi. Mấy người xung quanh im lặng lắng nghe.
“Bà sáu, bà không có quyền chửi mắng con tôi. Với những lời trong đoạn ghi âm và hành động của bà. Chúng tôi chỉ tin sự thật”. Ba anh đứng chắn phía trước con trai. Họ đâu còn là con người nữa.
“Đúng thì sao mà sai thì sao”. Ông năm ngẩng đầu lên nói.
Mọi người khó hiểu nhìn ông ta. Im lặng không nói.
Thư Uyên thở ra, mệt mỏi.
“Đủ rồi, diễn vậy cũng đủ rồi. Bằng chứng về những lần hai người thuê sát thủ giết tôi. Cảnh sát đều đang giữ, còn cả những chuyện tốt đẹp mà bao năm qua hai người dày công sắp đặt. Đều có cả. Mời các anh đưa họ đi”.
“Xin mời hai vị, đi thong thả”. Anh đưa tay tiễn khách.
“…”. Mọi người nghe xong đều lạnh cả người, còn thuê cả sát thủ.
“Các người, các người điên rồi”. Ba anh nghe xong bủn rủn cả người.
“Mất trí thật rồi”. Ông bà đều lắc đầu, kìm nén cảm xúc.
“Sao hai em có thể khờ dại đến như vậy”. Ông hai thở hắt ra, nước mắt lưng tròng nhìn hai đứa em ruột thịt.
“Loại người tán tận lương tâm, sao có thể ra tay tàn độc như vậy”. Bà lão hét lên tiến tới đánh bọn họ, được cảnh sát và mấy người con giữ lại.
“Vũ Hân, Định Thanh sao hai đứa có thể nhẫn tâm như vậy. Đó là anh cả, là người yêu thương hai đứa nhất. Còn đây là cháu ruột của các em mà. Còn thiên lý không? Hai đứa muốn nhìn mặt cha mẹ kiểu gì?”. Ông ba chất vấn.
“Trời ơi, sao họ có thể…”. Mọi người trong nhà đều hốt hoảng, kinh hãi.
“Mẹ, mẹ vì sao lại làm những chuyện này, chúng ta sống luôn sung túc. Chưa từng thiếu thốn thứ gì”. Con trai bà ta đau khổ nhìn người mẹ cao quý của mình.
“Mẹ chuyện này, là mẹ làm thật sao…”. Một người con trai khác của bà ta đứng ra lo sợ hỏi.
“…”. Bà ta nhìn họ sau đó ẩn nhẫn quay mặt đi.
Gia đình của ông năm cũng chết chân tại chỗ. Ai cũng rất sợ hãi, không tin nổi những điều mình vừa nghe.
“Năm xưa tôi đã khuyên anh ta lên từ bỏ cái tư tưởng cũ kỹ lỗi thời đi. Còn anh ta thì sao. Quyết tâm phải chọn người thừa kế. Chúng tôi là con thứ, trả phải con thứ cũng được quyền chọn lựa hay sao, rồi cái gì chỉ truyền nam không truyền nữ. Ngu xuẩn”. Bà sáu nói. Nếu anh ta không như vậy thì cần gì họ phải đi tới đường cùng.
“Anh em chúng tôi còn sống sờ sờ lấy cái lý do gì đám con cháu lại ngồi lên đầu mà quản lý xuống”. Ông năm cãi cùn.
“Mặc Vũ Hân, Mặc Định Thanh uổng công anh cả cha mẹ thương yêu hai em”. Ông ba gằn từng chữ, ông không ngờ hai đứa em này bị nuông chiều đến không ra người như vậy, đúng là tạo nghiệp mà. Chúng không hề biết mình sai ở đâu.
“Thương, họ thương tôi sao, thứ tôi muốn họ cho tôi sao”. Bà ta mở lớn mắt đỏ ngầu ngắt lên.
“Tiền tài danh vọng trước nay luôn phân đều cho con cháu, em vì cái gì lại phải muốn nắm cả quyền hành”. Bà tư nhíu mày.
“Chị trả lẽ không tư lợi giống tôi”. Bà tư nghe xong chỉ lắc đầu.
Nó là nhị tiểu thư Mặc gia, luôn được người người săn đón, muốn gì có lấy, cao quý không ai bằng, không ngờ vì vậy mà khiến cho lòng tham của nó không có điểm dừng.
“Bởi vì như vậy tôi mới có tất cả”. Bà ta cười tự giễu, buông thõng tay xuống tủi thân.
“Ha ha ha”.
Mọi người đưa mắt nhìn hai người họ vừa sợ hãi vừa đau lòng.
“Đội trưởng, chúng tôi cũng bắt được Lưu Đoàn khi ông ta đang định dải thuốc độc”. Một đồng chí khác chạy vào nói nhỏ với đội trưởng.
“Được, lập tức bắt giữ các đối tượng liên quan, thu giữ toàn bộ bằng chứng”.
“Rõ”.
“Bà Mặc Vũ Hân, ông Mặc Định Thanh. Ông bà đã bị bắt vì có liên quan tới một loạt các vụ án nghiêm trọng, mời ông bà về trụ sở phối hợp điều tra với chúng tôi”. Đội trưởng uy giọng, lần này cảnh sát mạnh tay hơn.
Hai đồng chí bên cạnh nhanh chóng kìm tay bà ta khoá lại, nhưng bà ta chống cự hất ra. Giằng co một lúc mới khoá được.
Ông năm cũng chịu chung số phận.
“Cút ra, mấy người không có quyền, ta là nhị tiểu thư Mặc gia, các người đám khốn nạn. Các người đứng đó làm gì các người luôn mồm nói yêu thương tôi nhưng lại để cho đám khốn nạn này bắt giữ tôi. Tôi hận các người. Tôi hận Mặc gia các người”. Bà ta lớn tiếng quát tháo, uất hận đều chút hết ra.
“Đồng chí, xin cho chúng tôi nói mấy câu”. Ông hai uể oải đứng dậy.
“Được, mời gia đình nhanh chóng”. Anh ta gật đầu.
“Chị dâu”. Ông hai đỡ lão phu nhân đi tới. Bà nhìn hai con người trước mắt. Thở ra.
“Anh cả của cô đối với cô và chú năm hết lòng hết sức, vô cùng yêu thương nhưng không ngờ có ngày hai người hãm hại ông ấy.
Năm xưa vì lời cô nói anh cô trở về đã tranh đấu với người trong gia tộc, muốn thay đổi mọi thứ nhưng không được, còn vì thế mà bị phạt gia quy. Thương nặng mấy ngày.
Sau này còn nén nút kiểm tra nữ quyến trong nhà, xem ai có thể kế thừa. Nhưng hoàn toàn thất bại. Ông ấy đúng là vì các người hi sinh không ít. Nhưng các người thì một lòng muốn dồn ông ấy vào chỗ chết”. Bà rưng rưng nước mắt.
“Chị…chị nói dối, lấy gì chứng minh lời chị nói là thật. Anh ta chết rồi, chết không đối chứng”. Bà sáu không tin, phẫn nộ.
“Bốp”. Bà lão tát bà sáu một cái thật mạnh tay.
“….”.
“Tin cô còn muốn tin cái gì, tìm ai hỏi, ông ấy đã hóa cát bụi từ lâu rồi”. Bà run rẩy nước mắt đầy mặt.
“Hai đứa các em đừng tiếp tục hồ đồ nữa, chuyện này anh hai và anh ba đều biết rõ, anh cả quả thực đã làm”. Ông hai cắn răng, hít vào.
Bà ta không nói gì chỉ bật cười.
“Nói dối, nói dối…. vì sao anh ta không nói với tôi, vì sao chỉ cho các người biết. Người chết không đối chứng. Các người nói thì tôi phải tin sao. Nực cười”.
“…”. Người lớn chỉ lắc đầu không nói gì.
“Được rồi, đi đi”. Lão phu nhân thở ra.
“Đưa đi”. Đồng chí đội trưởng cao giọng nói.
“Ba”.
“Mẹ ơi/mẹ”. Các con bà sáu cũng chạy theo phía sau. Chuyện đã đến nước này sao cứu vãn được.
Trưởng bối nhìn theo nước mắt đau khổ rơi xuống. Một gia đình yên ấm cứ vậy mà tan vỡ.
Đồng chí đội trưởng đứng lại trao đổi với anh vài câu, nhận bản ghi âm trong tay anh.
“Cậu và gia đình cứ giải quyết chuyện nhà, ngày mai tới trụ sở cơ quan. Chúng tôi sẽ hỏi thêm vài vấn đề khác”.
“Được, mai tôi sẽ tới, cảm ơn đồng chí”.
“Được, chúng tôi xin phép, chào phu nhân, chào gia đình”.
“Chào các đồng chí”. Trưởng bối gật đầu.
Lão phu phân nhìn đến khi cảnh sát đi khuất mời vỗ tay ông hai dìu bà ngồi vào ghế.
“Mời mọi người ngồi, tôi cũng cần công bố chuyện mà đáng lý ra chúng ta lên được nghe từ đầu”. Bà mệt mỏi vẫy tay mọi người ổn định.
Mọi người nhanh chóng tìm chỗ ngồi, thu lại cảm xúc vừa rồi nghiêm túc lắng nghe.
“Hôm nay tôi muốn công bố di thư của chồng tôi. Gia chủ Mặc gia”. Mọi người nhìn bà.
“Trong di thư chồng tôi để lại có ghi tên người thừa kế Mặc gia đời kế tiếp là Mặc Thư Uyên. Mời các vị xem”. Di thư vừa đọc, quản gia cũng mở hộp gấm bên trong có bản giấy viết tay bọc nilon, dấu đỏ cẩn thận. Kèm theo một usb. Quản gia dơ bản giấy cho cả nhà cùng xem và mở video trong usb lên.
Hình ảnh gia chủ Mặc gia, mặc đồ truyền thống ngồi trong từ đường.
“Chào mọi người, nếu mọi người xem đến video này. Thì đó cũng là ngày người thừa kế Mặc gia được công bố. Để tôi giới thiệu cho mọi người”. Mọi người nhìn hình ảnh của ông cảm xúc đều có chút không nói thành lời. Thư Uyên nhìn ông trong màn hình khẽ nâng mày.
Ông đi vào gian trong của từ đường lộ ra một không gian rộng lớn tường đá đồ sộ, trạm khắc hoa văn.
“Nơi này chính là nơi xác nhận xem ai có thể được phép kế thừa gia tộc”.
Ông tiến lên phía trước bức tường đá chậm rãi mở ra.
“Nếu không phải người được chọn tất cả cửa đều sẽ đóng, nếu cố đi thêm sẽ vướng vào bẫy mà gặp nạn. Ở đây khi đứa trẻ ra đời, ta dùng một ít máu nhỏ xuống chú văn này. Nếu máu chạy một đường vào trong, mở ra cánh cửa cuối cùng, vậy thì đứa trẻ đó chính là người thừa kế. Nào em qua đây thử một chút”. Ông gọi hai người em trai, bức tường ngay lập tức đóng lại.
“Bởi vậy chỉ có gia chủ mới đi vào được để tự chọn người thừa kế, tuy kẻ khác cũng có thể dùng thủ đoạn để vượt qua bẫy hay cậy mở những bức tường này.
Nhưng nếu thứ bên trong không nhận chủ thì vĩnh viễn không phải. Hơn nữa muốn xác nhận phải có người làm chứng trụ lại ở các điểm, cho lên cả quá trình đều minh bạch”.
Ông dơ tay hình ảnh lần lượt chiếu tới những người đứng xung quanh. Sau đó ông quay lại từ đường tiếp tục ngồi trước máy quay.
“Như mọi người thấy, đó là cách chọn gia chủ, gia chủ vốn là người bảo vệ, người này còn thì gia tộc còn tồn tại. Thật may mắn sau rất nhiều năm chọn lọc, nhiều năm trước tôi cuối cùng tìm được người kế vị. Là một đứa trẻ rất hoạt bát.
Nghiệm máu ba lần đều nhận chủ. Đứa trẻ đó là Mặc Thư Uyên, con trai thứ ba của con cả Mặc Hiểu. Tiếc là đứa trẻ này thất lạc nhiều năm, đến giờ vẫn chưa thể tìm thấy. Nếu như không thể tìm được sau khi tôi mất em trai thứ hai và con trai cả Mặc Hiểu sẽ cùng nhau quản lý chuyện trong ngoài Mặc gia.
Những người có mặt hôm nay làm chứng, em hai, em ba, phu nhân, các vị trưởng bối. Mọi người thay tôi tìm kiếm Thư Uyên. Cũng tìm kiếm người kế vị tiếp theo thay tôi bảo vệ Mặc gia. Gửi gắm ở mọi người”. Ông kính lễ.
“Được/ anh cả anh yên tâm, bọn em sẽ tìm đến ngày rời xa thế giới này”.
“Được, cảm ơn mọi người”.
Đoạn video dừng lại, mọi người yên lặng quay sang nhìn anh.
12
0
4 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
