TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Vật chấn tộc và người bảo vệ

Cái tên vừa đọc ra đến anh cũng trấn động. Mặc Thư Uyên. Mặc Thư Uyên.

Dù anh đã biết trước ông nội truyền lại cho anh quyền thừa kế. Nhưng không ngờ khi đối diện trực tiếp anh lại kinh sợ.

Chỉ vì anh chính là người thừa kế đời kế tiếp mà gia tộc tìm kiếm nhiều năm. Cho lên kẻ khác mới không từ thủ đoạn hãm hại gia đình anh, giết anh. Anh cười run rẩy.

“Thư Uyên cháu lại đây”.

Anh ngập ngừng đứng dậy chậm chạp đi về phía bà nội.

“Cháu ngồi ở đó”. Bà chỉ tay về cái ghế chính diện nhà chỉ dành cho gia chủ, ngoại trừ ông nội chưa từng có người ngồi.

Anh nhìn chiếc ghế mà lòng lặng như núi cao đè xuống. Hoảng hốt và ngột thở. Chân không động. Muốn quay lưng bỏ chạy.

Anh chưa từng nghĩ sẽ là ai, sẽ là một người như thế nào, đứng đầu gia tộc.

Nhưng nếu như anh, ngồi vào vị trí đó thì trên vai sẽ là hưng suy của cả gia tộc. An nguy của người thân. Còn có Thanh Liên. Mọi chuyện liệu đã kết thúc, tất cả đều đã được an toàn hay chưa?. Hay là những điều khủng khiếp hơn còn đang đợi họ. Phải làm sao đây?

“Thư Uyên, Thư Uyên”. Ông hai thấy anh bất động bần thần nhìn vào chiếc ghế. Anh nhìn ông không đáp.

“Thư Uyên, năm xưa là tự tay ông cháu lấy máu của cháu thử, thử tận ba lần. Nó vẫn nhận cháu là chủ”. Bà lão thấy anh không trả lời, chỉ tay vào căn nhà sâu bên trong, nơi đó cất giấu bí mật mà chỉ gia chủ mới biết.

Ba lần nhận chủ, còn gì để bàn cãi đây, anh nhìn vào chiếc ghế thật lâu, trong đầu nghĩ tới cô, cha mẹ anh em, nhớ tới những ấm ức của họ. Đều từ anh mà ra.

Anh còn phải bảo vệ họ. Giữa không và có hình như không có quyền lựa chọn.

Thư Uyên chớp mắt, quay lưng nhìn tất cả mọi người, ghi nhớ từng gương mặt, biểu cảm. Chỉ thấy họ mỉm cười gật đầu.

Anh bước từng bước đi tới, dứt khoát ngồi xuống.

Nhìn bà nội được ông hai đỡ dậy, lại nhìn các ông các bác, bố mẹ anh chị em con cháu đứng ra trước mặt mình. Đồng loạt cúi đầu nói.

“Kính chào Tân gia chủ”.

Thư Uyên như rơi vào mộng, âm thanh dội tới khiến anh mông lung, kích động sắp nổ tung, từng tiếng vang dồn dập bên tai, như vị tướng sĩ nơi xa trường. Từng hồi từng hồi, vang dội không ngừng.

Anh nhíu mày xoa nhẹ vùng thái dương, mọi người vẫn đang cúi đầu kính lễ. Cả người anh run lên không kiểm soát, hít thở thật sâu. Tay nắm chặt lại rồi thả ra.

Đừng ngăn cấm những điều đang đến mà hãy cảm nhận và kiểm soát nó.

“Cảm ơn, mời mọi người ngồi”. Anh cao giọng nói.

“Cảm ơn, Gia chủ”. Trưởng bối đồng thanh.

“Bây giờ, xin mời Tân gia chủ tới Từ đường tế bái tổ tiên”. Ông hai đứng gọn một bên.

“Vâng”.

Anh đi trước dẫn đầu cùng trưởng bối đi tới nơi thờ tự.

Thắp hương xong bên ngoài. Ông hai ấn cơ quan mở cửa, tất cả mọi người cùng đi vào.

“Con đường phía trước con phải tự đi, chúng ta ở đây đợi con”.

Thư Uyên gật đầu đi về phía trước. Đối diện với anh là bức tường đá kiên cố, kín mít, khắc hoa văn. Anh nhìn thật lâu bước đi, mặt đất động nhẹ, bụi mịn mờ mờ. Anh ngập ngừng một lúc rồi lại bước tiếp.

Anh đứng trước hoa văn, muốn chích máu đầu ngón tay thử nghiệm. Nhưng khi anh vừa đứng đó bức tường đá phía trước khẽ rung chuyển tách ra hai bên.

Mọi người đều hết sức căng thẳng, các cánh cửa lần lượt mở ra cho đến cánh cửa cuối cùng.

Không ngờ nó nhận chủ nhanh như vậy vừa gặp liền mở. Con cháu đứng phía sau cũng thấy ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt.

Anh quay lại nhìn mọi người, trưởng bối trong nhà mỉm cười hất tay, ý bảo anh đi tiếp.

“Tốt quá rồi, nó thực sự nhận ra Thư Uyên”.

“Đúng vậy”.

“Đúng vậy”.

Mọi người phía sau vui vẻ cười nói.

Anh đứng trước cánh cửa lớn nhất. Nó không mở nữa. Là cũ quá hay nó nhầm người. Anh quay đầu muốn hỏi người lớn. Thì từ khe hở một làn hơi lạnh buốt tản ra.

“Tách… ầm… ầm”. Cánh cửa đá tách ra hai bên, một trận cuồng phong kèm bụi mịn đập thẳng vào anh dội về phía tất cả mọi người. Cơn rét buốt đáng sợ khiến mọi người toát mồ hôi.

“Thư Uyên”. Người nhà anh hét lên.

“Không được lại gần, bẫy sẽ mở”. Ông hai, ông ba ngăn họ lại.

Anh quay lưng tự ôm đầu bảo vệ mình, đợi cơn gió tản bớt đi. Có thể đóng cửa lâu ngày khí nén lại.

“Bộp, bộp, bụi quá”. Anh dơ tay phủi bụi trên đầu tóc.

“Con không sao, gió thôi”. Anh nói vọng ra.

Từ xa mọi người chỉ thấy nền gạch sáng màu.

Anh tiến về phía trước đến khi khuất khỏi tầm mắt mọi người. Vừa đi vừa quan sát xung quanh. Không gian trong này rất lớn.

Ở chính giữa đặt bài vị của rất nhiều người. Cạnh đó còn có một chiếc hộp ghi chữ gia phả, gia quy.

Anh mở hộp ra bên trong có một phong thư, trên đó ghi dòng chữ, gửi Thư Uyên.

“A Uyên nếu cháu đọc được phong thư này, vậy là cháu đã chấp nhận Mặc gia rồi. Ông nội xin lỗi, không thể bảo vệ cháu, năm đó ông nội biết vợ chồng Lý đưa cháu đi. Nhưng ông lại nghĩ hay là để cháu rời khỏi nơi này, lên đã chặn tin tức, mong cháu ở một nơi khác sẽ được an toàn, sống cuộc đời cháu muốn. Không ngờ cháu lại về rồi, đứa trẻ ngốc, về thì mệt đấy.

Sau này gia tộc giao lại cho cháu, chỉ là hy vọng cháu tha thứ cho những người năm xưa. Ông chỉ bảo vậy thôi, chứ mọi thứ cháu hãy tự quyết định, làm gia chủ rồi đừng trách ông lão này được không.

Lúc nào có thích con gái nhà ai nhớ phải giới thiệu cho ông nội biết. À giúp ông thắp hương cho tổ tiên nhé, lâu quá không thắp các cụ lại gọi ông”.

Anh nhìn dòng chữ ông để lại khẽ cười, tính cách ông nội thì ra hài hước như vậy. Ông ở trong kí ức anh rất mờ nhạt.

Anh mở gia quy xem, trên đó còn ghi lại điển tích. Năm đó vì bảo vệ bờ cõi, con cháu Mặc gia vĩnh viễn không được rời khỏi Viên Quý. Đời đời bảo vệ một phương.

Sau này vì gian thần rèm pha khiến Mặc gia vướng họa diệt môn. Con cháu đều phải chạy trốn. Nhiều năm sau một chi Mặc gia lật lại án oan. Nhưng đồng thời từ đây con cháu Mặc gia đời đời không được phép làm việc trong quan trường. Họ lấy danh nghĩa thương nhân phục dựng lại cơ nghiệp tổ tiên cho đến giờ. Phần này cũng được viết ở các quyển khác”.

Anh đốt đèn thờ, lấy nhang kính lễ, nhẹ nhàng cắm vào lư hương đã phủ bụi.

“Con Mặc Thư Uyên gia chủ đời kế tiếp, tại đây xin kính tổ tiên một lạy”. Hương trầm bay là là, uốn lượn vào không gian, đem theo hương khí và hơi ấm. Xua đi sự lạnh lẽo ở nơi đây.

Tế bái xong anh đi xem xung quanh một lượt, bụi nhiều như này, một mình anh tự dọn kiểu gì. Thư Uyên nhìn quanh thở hắt ra. Làm gia chủ thật không dễ dàng.

Mọi người đứng đợi bên ngoài trò chuyện.

“Anh hai trong đó rốt cuộc là gì?”. Bà tư nói.

“Anh cả nói trong đó là tổ đường Mặc gia và một núi sách cùng văn thư”.

“Là như vậy sao”.

“Để đó bao năm không dọn dẹp, không biết thế nào?”. Ông hai nói.

“Bình thường anh cả đều tự dọn, có hôm đi ra người đầy bụi”. Ông ba khẽ cười.

“Đúng vậy”.

Mọi người nghe thấy thế tâm trạng cũng thả lỏng hơn. Tiếc rằng anh cả ra đi quá sớm, lại còn chịu oan khuất.

Người lớn mỗi người một tâm trạng nhìn về tổ đường như muốn tìm kiếm hình bóng cố nhân.

Thư Uyên đi sâu vào bên trong. Ở đó là một không gian choáng ngợp khác, đồ đạc, thư tịch chất cao như núi. Tầng tầng lớp lớp nối tiếp nhau. Anh chớp mắt nhìn chúng. Nơi cất đồ của tổ tiên quả nhiên là không tầm thường.

Trên đó còn có không ít đồ sứ, hòm gỗ to nhỏ đủ kích cỡ. Thật sự là tổ tiên anh để lại không ít đồ cho con cháu. Bảo sao lắm kẻ muốn tranh cướp cho bằng được. Chỗ này không ít tiền đâu nhỉ. Anh nhướn mày thong thả dạo bước.

Khi đi đến chính giữa gian phòng, mặt đất dưới chân bắt đầu dung chuyển. Tách đôi ra như cửa hầm. Lại là cơn gió rét lạnh như vừa nãy, anh rùng mình lùi về sau quan sát động tĩnh. Từ bên dưới chậm rãi hiện lên một khối đá. Ở chính giữa mờ ảo xuất hiện một cái gì đó.

Vì sự xuất hiện của nó mà cả từ đường đều rung chuyển, bụi bay mù mịt. Mọi người ở ngoài lo lắng gọi vào.

“Thư Uyên, Thư Uyên”.

“Con không sao”. Anh nghe tiếng mọi người kêu lớn tiếng ra.

“Chú ý an toàn”.

“Vâng”.

“Có lẽ là thứ mà anh cả nói”.

“Thứ đó là gì anh hai”. Bà tư hỏi.

“Vật chấn tộc”. Ông đáp.

Rung lắc qua đi, anh nheo mắt nhìn.

Sao ở đây lại cất giấu một thanh kiếm thế này. Thân kiếm sắc bén tỏa ra hàn khí, được cắm thẳng vào đá, ngạo kiều, khí phách. Anh nhìn nó một lúc lâu, không thấy gì khác lạ.

Nghĩ tổ tiên Mặc gia là tướng quân, trong nhà cất vài cái bội kiếm cũng không tính là gì. Mà sao ở đây chỉ có một cái, còn bao bọc trong lớp cơ quan. Anh tiến gần về phía nó, nhìn một chút. Quả thật rất đẹp. Gật gù mấy cái.

“Uhm, đẹp”. Một chút khí lạnh thổi tới mặt anh.

“Hử”. Từ đâu lại có, chắc gần nó quá lên vậy. Kiếm lâu năm đều có linh tính. Trong này còn có hệ thống thông gió, đôi khi xuất hiện cũng không hiếm lạ.

Anh tiến tới gần hơn, bất ngờ nó rung lên liên hồi. Như có sức hút, kéo anh tới, một cảm giác quen thuộc.

Anh đưa tay ra chạm khẽ vào tay cầm, nó như phát quang, rung lên càng mạnh mẽ. Hơi kỳ quái. Không được chạm vào à.

Dù sao cũng là vật tổ tiên để lại chào hỏi cái cho phải phép.

“Xin chào”.

Thanh kiếm bỗng trở lên bình tĩnh hơn, nhưng vẫn khẽ rung.

Kỳ ảo như vậy, có lẽ đây là thanh kiếm đã theo bao đời gia chủ Mặc gia.

Vật tổ truyền thích hợp bảo vệ ở nơi bí mật. Không biết lại lịch của nó là gì. Trong số sách này liệu có thông tin ghi lại không?

Anh đi sang một góc phòng xem xét chỗ sách trên kệ. Đều cũ kỹ ố vàng, có một số thứ cũng xem như được bảo quản tốt. Nhưng chữ trên đó anh xem cũng không hiểu mấy. Nhưng khi anh lướt qua tên kệ vậy mà có ghi chú.

“Sách văn học”.

“Đây hẳn là do ông nội hoặc người đời trước để lại, cũng phải người thừa kế không biết chữ thì tìm đến bao giờ”.

“Vẫn là tổ tiên chu đáo”.

Anh xem qua một vòng từng kệ từng kệ một. Lên cả tầng hai để xem. Nhưng chưa thấy kệ nào ghi lại cố sự gia tộc.

Muốn biết xem từ đâu lại có thứ kia. Anh chống tay vào thành lan can tầng hai nhìn quanh một lượt, xem còn chỗ nào bỏ sót. Nhưng không phát hiện gì. Mới đi xuống.

Anh đi quanh chỗ thanh kiếm một vòng, xem xét khối đá. Cũng không nhìn thấy cái gì là lạ.

“Mọi người chắc đợi lâu rồi, lên ra ngoài thôi”.

Thì bất ngờ thanh kiếm lại phát ra âm thanh rất dữ dội. Trong cái bầu không khí, một bên là từ đường một bên là cái thứ cổ quái phía sau. Làm anh cũng thấy nổi da gà. Quay đầu nhìn lại, nó lại im lặng. Không phải gặp bẫy sinh ảo giác đấy chứ. Thứ đồ cổ này anh không có nhiều kinh nghiệm lắm.

Thư Uyên đứng yên một chỗ quan sát mọi động tĩnh xung quanh. Thực sự im lặng như ảo giác. Anh bỗng nảy ra ý nghĩ, thử xem sao.

Bèn động chân lùi lại cũng không thấy gì, thử quay lưng đi thì âm thanh phía sau lại ầm ĩ. Anh dứt khoát đứng từ xa nheo mắt nhìn nó.

“Muốn tao đi lại, không đáp thì tạm biệt”.

Dứt khoát quay lưng đi thẳng lúc này quả thật nó ở phía sau vang lên tiếng lách cách càng lớn hơn. Còn dung chuyển cả đám kệ xung quanh.

Anh thở hắt ra quay lại đứng đối diện nhìn nó.

“Mày cũng lên tự giới thiệu về mình đi, đừng có chỉ kêu lách cách mãi thế”. Nó mà trả lời được thì nó cũng đã trả phải kêu. Chủ nhân này sao trả kiên nhẫn gì vậy.

Thư Uyên không biết phải làm sao. Lúc nãy anh động vào nó thì nó phản ứng khá mạnh, cứ kiểu này không sập nhà đấy chứ. Thế thì anh sẽ vang danh sử sách đấy.

Anh dứt khoát đưa tay nắm vào chuôi kiếm muốn thử rút lên, khối đá phía dưới xoay một cái.

Từ trên trần nhà rơi xuống sáu tấm vải cũ rất dài, từ từ hiện lên hình ảnh. Thư Uyên giật cả mình.

“Cũng hiện đại đấy chứ”. Tưởng có chuyện cơ. Không biết trong này cất giấu bao nhiêu cơ quan, con cháu còn bị dọa nữa là đám trộm vặt. Tổ tiên vẫn là tổ tiên, tính toán chu toàn.

Bức đầu tiên họa về: Một vị tướng cầm thanh kiếm đang sông pha giết địch, đi đến đâu thắng tới đó. Khi họ đến một vùng đất rộng lớn, trời đang mây đen bỗng tan biến.

Bức tranh thứ hai nói về: Một gia cảnh rộng lớn đông đúc, sum vầy. Sau đó họ bị lùng bắt giết hại. Nhà tan cửa nát. Nhiều người chạy toán loạn tìm chỗ lẩn trốn.

Bức tranh thứ ba: Một người cầm thanh kiếm đánh lại thế lực bên ngoài bảo vệ gia đình, sau đó cởi giáp mang theo thanh kiếm đi. Không thấy quay lại. Tiếp đó lại thấy tốp người nối đuôi nhau quay trở lại, trên xe còn trở rất nhiều đồ đạc.

Bức thứ tư: Một người đàn ông cho xây dựng nơi này. Đặt thanh kiếm ở đây. Sau đó người này chết đi để lại một cuộn giấy.

Bức thứ năm: Con cháu đời sau chọn nam làm người bảo vệ thanh kiếm, thì ra là người bảo vệ là như vậy. Đời này qua đời khác có người bảo hộ cả vùng này trời quang mây tạnh, nhà nhà yên ấm, cuộc sống chù phú. Con cháu đề huề.

Bức thứ 6 rất kì lạ, chỉ họa một căn nhà, xa xa là một nam nhân đang đi tới. Anh nhìn đến đây thì bế tắc.

“Bức tranh này rốt cuộc muốn nói gì?”

Câu truyện trên tranh thì hẳn là nói về gia tộc của anh rồi, còn người từ xa về nhà, là sao.

Aizza, vài lời tổ tiên muốn nói không đơn thuần mà có thể hiểu được. Anh nhìn xuống thanh kiếm, di động nó về vị trí ban đầu. Khẽ vuốt nhẹ chuôi kiếm tinh xảo, mỉm cười. Thì ra nó đã cùng tổ tiên anh chinh chiến xa trường, bảo vệ muôn dân.

Thư Uyên chắp tay vái nó một lạy.

“Cảm ơn”.

Cảm ơn vì đã bảo vệ đất nước muôn dân. Cảm ơn vì đã ở đây bảo vệ Mặc gia bao đời.

Anh quay lưng rời đi, lần này thanh kiếm tự thu mình biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Anh nhìn sàn nhà bằng phẳng.

Không biết nó đã đợi ở đây bao lâu, chờ đợi chủ nhân của mình từ năm này qua năm khác. Cho đến khi gặp lại mới vui vẻ kêu lên.

“Thật là một thứ đáng yêu, có chút ngốc ngốc”. Anh mỉm cười bước đi.

“Kiếm ta không ngốc, chủ nhân người mới ngốc, hừ.” Hơi lạnh lan ra bị sàn nhà chặn lại.

11

0

4 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.